Chương 17: Du khách thăng cấp

8 giờ sáng chủ nhật, Tiểu Chu và bạn mình cùng nhau bắt ba chuyến xe buýt đi tới số 88 phố Đào Nguyên khu Tinh Hồ, bọn họ còn mang theo rất nhiều thiết bị chụp ảnh chuyên nghiệp. Hắn chính là người đã nói muốn thay các cư dân mạng tham quan Công Viên Kỳ Ảo ở khu bình luận của video do vlogger Tui Mê Ăn Vặt đăng lên.

Bắt đầu từ buổi chiều ngày hôm qua, vòng bạn bè bản địa đã có rất nhiều người điên cuồng lan truyền các video về Công Viên Kỳ Ảo, ngay cả Tiểu Chu cũng thấy hai ba video trên vòng bạn bè. Lúc đó hắn còn bàn tán về công viên mới khai trương hai ngày đã nổi tiếng khắp Tinh Hồ này trong nhóm chat với các đồng nghiệp, không ngờ rằng ngay tối hôm đó vlogger mà hắn follow đã đăng một video về Công Viên Kỳ Ảo.

Trong video, khu vực công viên cũ nát vẫn có thể mơ hồ nhìn ra được bóng dáng của Công Viên Giải Trí Tuổi Thơ trước đây, các du khách nhảy nhót kêu la, hoang mang chạy trốn khắp nơi làm hắn nhịn không được mà cười ha ha. Con người đều có thói hư tật xấu như vậy đấy, thấy đồng loại mất mặt sẽ cảm thấy cực kỳ vui sướиɠ. Còn con quái vật đang đuổi theo các du khách lại khiến người ta chấn động không thôi.

Tiểu Chu còn nhớ rõ ràng cảm giác khi nhìn thấy video này lần đầu tiên. Khi con quái vật hai đầu khổng lồ kia xông tới chỗ người quay video, loại uy hϊếp này là thứ mà hắn chưa bao giờ được trải qua trước đó, cho dù là hiệu ứng đặc biệt của bộ phim điện ảnh đứng đầu quốc tế cũng không thể cho hắn loại cảm thụ này được. Lúc xong video hắn thậm chí ra còn toát mồ hôi lạnh, chỉ sợ sẽ có một con quái vật từ trong video lao ra ngoài tới nuốt chửng mình. Từ sau khi trưởng thành, Tiểu Chu chưa từng cảm thấy sợ hãi dù chỉ mới xem video thế này lần nào.

May thay, cuối cùng con quái vật hung tàn kia vẫn bị các du khách tiêu diệt, lúc ấy Tiểu Chu cũng thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy mình lại sống lại rồi.

Cũng bởi vì lý do này cho nên khi những người bạn trong vòng bạn bè đều cảm thán hiệu ứng đặc biệt này trông rất chân thật, chỉ có Tiểu Chu mơ hồ cảm thấy có lẽ đây thực sự chính là thực tế ảo. Thì ra thực tế ảo là như vậy sao? Là thứ có thể khiến người ta cảm thấy sợ hãi cho dù đang cách một màn hình sao? Trước giờ Tiểu Chu chưa từng cảm thấy mình nhát gan, nhưng lần này hắn thật sự bị dọa sợ rồi.

Xe buýt đã đến trạm, Tiểu Chu và bạn mình bước xuống xe, liếc mắt một cái đã thấy được nơi có rất nhiều người đang xếp thành hàng dài kia. Hắn và bạn vừa xếp hàng vừa mở các thiết bị cameras để phát sóng trực tiếp ra. Vì giúp người xem có thể tận mắt nhìn thấy quá trình tham quan Công Viên Kỳ Ảo, lần này có thể nói là Tiểu Chu đã võ trang cực kỳ đầy đủ, còn nhờ đứa bạn đi theo bên người để quay chụp mình nữa.

Bản thân Tiểu Chu cũng là một streamer khá nổi tiếng, sau khi đăng bài nói muốn phát sóng trực tiếp tại Công Viên Kỳ Ảo vào ngày hôm qua thì đã có không ít người chờ mong. Vì vậy, tuy bây giờ mới là sáng sớm nhưng khi mở phần mềm live stream ra cũng có không ít người tới xem.

Lúc này đã có người xem thông qua màn ảnh của Tiểu Chu để quan sát nơi này. Bình luận chạy trên màn hình bắt đầu nhận xét.

“Cũng có nhiều người xếp hàng đấy chứ!”

“Đây chính là Công Viên Kỳ Ảo sao? Trông cái cổng nhỏ thế?”

“Hoan nghênh đến với Công Viên Kỳ Ảo, nơi sẽ cho bạn trải nghiệm đánh quái vật chân thật nhất. Biển hiệu này đúng là...... Ừmmm...... Thôi thì cứ quan sát trước đã, lát nữa kết luận sau vậy!”

“Sao tui thấy trong số các du khách đang xếp hàng ngay cả một đứa nhỏ cũng không có vậy? Chẳng lẽ công viên này chỉ tiếp đãi người trưởng thành à?”

“Hình như đúng là vậy đấy. Trong video hôm qua Tui Mê Ăn Vặt đã nói rồi còn gì, bởi vì những con quái vật trong công viên tương đối kinh dị nên không thích hợp để trẻ con vào tham quan.”

“Mà này, nếu kỹ thuật của Công Viên Kỳ Ảo thực sự trâu bò như vậy thì sao không trực tiếp làm về chủ đề toàn dân đều có thể tham gia đi? Trai xinh gái đẹp, thần tiên linh thú, lâu đài mộng mơ,…… Thích hợp để cả người già lẫn trẻ nhỏ đều có thể tới chơi, kiếm được càng nhiều tiền.”

“Còn có thể là tại sao nữa? Bởi vì thực tế ảo chỉ là một mánh lới thôi chứ sao? Bây giờ đang tạo độ nổi tiếng để tranh thủ gom tiền, cắt xong một lượt rau hẹ thì sẽ bỏ chạy mất hút đó!”

Bình luận có chờ mong, có tò mò, có châm chọc mỉa mai, cũng có chờ đợi để chế giễu.

Tiểu Chu mặc kệ không đọc nữa, bởi vì đến lượt hắn mua vé rồi.

Người đứng trong phòng bán vé là một thanh niên khoảng hai mươi mấy tuổi, Tiểu Chu nhận ra giọng người kia, kích động nói: “Anh chính là Tui Mê Ăn Vặt phải không? Em là fan của anh đấy ạ!”

Trì Ý Chân nhìn qua điện thoại và thiết bị quay chụp của bọn họ, cười nói: “Các cậu tới để phát sóng trực tiếp đúng không? Hoan nghênh hoan nghênh! Nhưng mà muốn phát sóng trực tiếp thì phải dán một lớp kính thực tế ảo của chúng tôi lên camera thì mới có thể quay chụp lại hình ảnh quái vật được.”

Về việc này thì Tiểu Chu vẫn chưa biết. Sau khi dò hỏi cách làm chi tiết, hắn dùng 10 tệ để mua thêm một lớp kính dán lên trên camera dùng để phát sóng trực tiếp.

Bình luận:

“Hờ hờ, còn nói là không phải cắt rau hẹ, ngay cả camera điện thoại cũng phải thu phí kìa!”

“Bác đằng trước bị cái gì vậy? Thời buổi này một cái nhà phao cho trẻ con trong trung tâm thương mại cũng phải tốn mấy chục tệ mua vé vào cửa, Công Viên Kỳ Ảo mới thu 10 tệ mà cũng gọi là cắt rau hẹ à?”

“Nóng nảy nóng nảy, acc marketing nóng nảy rồi kìa!”

Trong sự ồn ào nhốn nháo của bình luận, hai người Tiểu Chu cùng đi vào Công Viên Kỳ Ảo.

Điều khiến hắn cảm thấy ngoài ý muốn chính là,công viên này thực sự rất nhỏ, khu vực có thể vào được bây giờ cũng chỉ có Công Viên Hoang Phế và Hành Lang Dài Ma Vật.

Người bạn bên cạnh nói: “Thảo nào vé vào cửa lại rẻ như vậy, công viên này thực sự rất nhỏ.”

Bọn họ tới sớm nên đã cướp được đợt vé đầu tiên để vào Công Viên Hoang Phế. Sau khi cắm vé vào máy kiểm vé tự động ngoài cổng Công Viên Hoang Phế thì tinh một tiếng, máy kiểm vé này tự động đưa ra một cây gậy gỗ, trông y hệt như máy bán nước tự động.

Tiểu Chu cầm theo gậy gộc bước vào Công Viên Hoang Phế hoang phế công viên, vừa tiến vào thì những âm thanh ồn ào bên ngoài dường như đều biến mất không nghe thấy nữa, cứ như là vừa tiến vào một không gian hoàn toàn yên tĩnh vậy. Ngay sau đó, một giọng nữ loli ngọt ngào âm vang lên trên không trung.

【 Các dũng sĩ, ma vật lại bắt đầu tới quấy nhiễu công viên rồi, mong mọi người có thể trợ giúp chúng tôi đánh bại lũ ma vật này! 】

Trong khoảng 20 người vừa tiến vào lần này, vài người đã có kinh nghiệm lập tức nắm chặt gậy gộc, lộ ra vẻ cảnh giác, nhưng hầu hết những người còn lại đều giống như hai người Tiểu Chu, cầm gậy gộc mờ mịt nhìn xung quanh, thậm chí tư thế cầm gậy gộc của họ cũng không vững vàng cho lắm. Tiểu Chu đang ở hiện trường nên không cảm giác được điều này, nhưng dưới camera thì mọi vật đều sẽ được phóng đại, những người xem đang quan sát du khách thông qua màn ảnh đều nhanh chóng phát hiện ra điểm này.

Bình luận:

“Tại sao tui lại cảm thấy có chút không quá thích hợp nhỉ?”

“Đúng đấy, hình như là quá an tĩnh. Công Viên Hoang Phế này cứ như là bị ngăn cách hoàn toàn với bên ngoài ấy, chẳng nghe thấy âm thanh gì bên ngoài cả.”

“Các bác có chú ý tới không? Có mấy người trông khác biệt so với những người còn lại cực kỳ! Tư thế và biểu tình của bọn họ đều rất cảnh giác, trông cứ như là đang chờ để chiến đấu bất cứ lúc nào ấy.”

“Trước đó tôi cũng để ý rồi, mấy người kia nhìn qua thôi đã thấy không giống với du khách bình thường rồi. Trông bọn họ giống thợ săn lắm, hơn nữa trạng thái của họ cũng là tốt nhất trong nhóm người này.”

“Tự nhiên tui bắt đầu hơi nghi ngờ rồi các ông ạ. Căn bản không có công viên hay thực tế ảo gì hết, tui cảm thấy thế giới này thực sự có quái vật, du khách đều là những con chuột bạch hoàn toàn không biết gì bị ném vào trò chơi quái vật này để thí nghiệm.”

“Ông đằng trước ơi, ông cho rằng mình đang đọc tiểu thuyết vô hạn lưu đấy à?”

“Đệt mợ, streamer ơi! Đằng sau, đằng sau kìa!!!”

“Á cái đậu má nó, đằng sau streamer là cái thứ trời ơi đất hỡi gì thế kia?!”

Trong lúc người kem đang trợn mắt há hốc mồm kêu to, một giống loài kỳ quái có hai cái đầu dê và ba cái đuôi rắn, quanh thân bị bao phủ bởi một lớp sương đen nhàn nhạt đang lặng lẽ đến gần Tiểu Chu và mấy du khách hoàn toàn không biết gì bên cạnh. Trong lúc mọi người đang không hề phòng bị, một du khách bị con ma vật này đâm cho ngã trên mặt đất, nhưng người kia vẫn chưa kịp nhận ra. Tưởng du khách khác đâm phải mình mà không xin lỗi, hắn ngẩng đầu lên đang định mắng, ngay sau đó lại đần mặt ra.

Nước miếng của con ma vật này bắt đầu nhỏ giọt xuống đất, có vài giọt nước miếng màu đen tanh hôi chảy xuống người du khách kia khiến một gõ áo thun trắng của hắn bị nhuộm thành màu đen.

Bình luận: “Đệt mợ đệt mợ……”

Hiện trường: “Đệt mợ đệt mợ……”

Tại thời khắc này, ngôn ngữ của nhân loại bỗng nhiên đồng điệu đến kinh người, màn ảnh phát sóng trực tiếp cũng đong đưa dữ dội. Trong khi các du khách tại hiện trường đang rơi vào hoảng sợ, vài du khách dường như đã chuẩn bị từ trước lập tức cầm gậy gộc xông lên. Tốc độ của bọn họ đều cực kỳ nhanh nhẹn, gậy gộc cứ vậy mà đánh liên tiếp vào người ma vật phát ra tiếng đập nặng nề như đập vào vật thật.

Nhưng điều khiến người xem cảm thấy bất an chính là hiện trường không chỉ xuất hiện một con ma vật, trong khi các du khách ở đây đang vây quanh ẩu đả ma vật hai đầu ba đuôi thì một con rắn mọc cánh lại đang lặng yên không một tiếng động bay về phía Tiểu Chu.

【 Mong các dũng sĩ hãy đề phòng cẩn thận, ma vật rắn cánh đen tới rồi! 】

Dường như Tiểu Chu đã cảm nhận được gì đó, ngay lúc rắn cánh đen vừa tới gần thì hắn đã lập tức xoay người lại. Ngay khi nhìn thấy con quái vật kia, đồng tử của hắn mở to, sự sợ hãi lan truyền từ bàn chân lên thẳng đến đỉnh đầu. Trong nháy mắt đó hắn không còn nhớ gì nữa, không nhớ về công viên không nhớ về phát sóng trực tiếp không nhớ về người xem không nhớ về bản thân mà chỉ biết mình cần phải chiến đấu với con rắn cánh đen này, nhất định phải đánh chết nó! Nếu không thì sẽ có chuyện cực kỳ đáng sợ xảy ra!

Dưới sự thúc giục điên cuồng của trực giác, Tiểu Chu bỗng nhiên bùng nổ. Không biết hắn lấy can đảm và sức mạnh ở đâu ra mà hung hăng nện một gậy lên đầu rắn cánh đen khiến đầu nó lệch hẳn về một bên. Rắn cánh đen bị chọc giận rống vang trời, cái đuôi đảo qua trực tiếp quấn lấy Tiểu Chu, muốn dùng ưu thế của loài rắn để thít chặt đối phương đến khi hít thở không thông, quấn lấy đến khi toàn bộ nội tạng đều tan vỡ…… Vốn dĩ chuyện này sẽ rất hữu dụng, nhưng mà dưới quy tắc bảo vệ của công viên thì du khách sẽ không phải chịu bất cứ thương tổn nào đến từ ma vật. Chính vì vậy, rắn cánh đen quấn mãi quấn mãi cũng vô ích, ngược lại còn bị Tiểu Chu sợ hãi dùng gậy gộc đập điên cuồng.

Dù ma vật có lợi hại đến bao nhiêu, khi đối mặt với quy tắc chỉ có thể bị đánh trong công viên thì cũng không thể kiên trì được bao lâu. Khi Tiểu Chu đã đánh đến mức tê cả cánh tay mà không tự ý thức được, con rắn cánh đen trước mặt bỗng nhiên vặn vẹo tán loạn. Ngay sau đó, một tầng ánh sáng nhàn nhạt toả ra từ trên không, cùng lúc đó loa phát thanh của công viên cũng vang lên.

【 Chúc mừng dũng sĩ đã đánh bại ma vật cấp 2 rắn cánh đen, giá trị chiến công tăng thêm 20, đạt được đạo cụ bí mật của Công Viên Hoang Phế - Rìu Khai Sơn. 】

Trước mắt bao người, một chiếc rìu màu đen tuyền được bao bọc bởi chùm tia sáng nhàn nhạt giáng xuống từ trên trời, sau đó dừng lại ở trước mặt Tiểu Chu. Tiểu Chu ngơ ngác mà nhận lấy chiếc rìu, xúc cảm khi nắm rìu trong tay khá là nặng, ít nhất cũng phải khoảng 10kg.

Tiếng loa phát thanh của công viên vẫn tiếp tục.

【 Mong các dũng sĩ chú ý, trước mắt thì đạo cụ Rìu Khai Sơn chỉ có thể sử dụng được trong Công Viên Hoang Phế. Khi dũng sĩ rời khỏi công viên thì Rìu Khai Sơn cũng tự động hóa thành số liệu rồi biến mất, nó sẽ chỉ xuất hiện lại khi dũng sĩ triệu hoán một lần nữa. 】

Tiểu Chu ngây ngốc nhìn cái rìu trong tay một lúc lâu, sau đó thử nói: “Biến mất.”

Rìu Khai Sơn biến mất không thấy đâu.

Tiểu Chu: “Xuất hiện.”

Rìu Khai Sơn lại đột ngột xuất hiện trong không trung, sau đó rơi vào trong lòng bàn tay hắn.

Các du khách khác đang vây xem: ……

Người xem trong phòng live stream: ……

Qua mấy giây sau mới có một người xem trong phòng phát sóng trực tiếp phản ứng kịp, nhanh tay bình luận: “Nhìn kỹ đi mấy ông, dáng vẻ của người đang đứng cạnh Tiểu Chu cũng chính là tâm trạng hiện tại của chúng ta đó.”

Chỉ thấy du khách đứng bên cạnh Tiểu Chu cũng là một tay già đời rất có kinh nghiệm đánh ma vật, lúc này hắn đang dùng một loại biểu tình hâm mộ ghen tị hận để nhìn chằm chằm vào Tiểu Chu.

Những người xem khác: ……Đúng rồi, đúng là biểu tình của bọn họ rồi!

***

【 Tinh, xin người chơi chú ý, đã có một du khách nhận được đạo cụ Rìu Khai Sơn do ngài thiết lập sẵn trong mục phần thưởng. 】

Trì Ý Chân sửng sốt.

Lần trước khi hắn cải tạo Công Viên Hoang Phế thì dọn ra được một đống rác rưởi, trò chơi nói có thể tái chế chúng thành thành đạo cụ, Rìu Khai Sơn chính là một trong số những đạo cụ tái chế đó.

Trò chơi ấy à, nếu không có khen thưởng hợp lý thì sẽ rất khó có thể tồn tại được lâu dài.

Cho nên Trì Ý Chân đã đặt những đạo cụ này vào mục phần thưởng của Công Viên Hoang Phế, không ngờ rằng lại có người nhận được đạp cụ nhanh như vậy. Vốn dĩ hắn còn tưởng rằng người nhận được đạo cụ đầu tiên sẽ là một tay già đời đã chơi trong Công Viên Hoang Phế rất nhiều lần, thế nhưng sau khi mở ra thanh thông tin du khách và phát hiện ra đây lại là một du khách mới tới lần đầu, hắn lắp bắp ngạc nhiên, “Xem ra trên thế giới này vẫn có rất nhiều người có tư chất siêu phàm trời sinh, chẳng qua là trước kia vẫn không có cơ hội khai phá, bây giờ gặp gỡ ma vật nên mới có thể bộc phát được tiềm chất.”

Chỉ thấy trên thanh thông tin du khách, phần ghi chú cạnh tên của Tiểu Chu có ghi rõ cấp bậc là cấp 1, điều này có nghĩa là Tiểu Chu đã trở thành một siêu phàm giả.

Thế nhưng Trì Ý Chân lại không phát hiện ra việc này, bởi vì giờ phút này hắn đã tắt giao diện trò chơi đi để nhận cuộc phỏng vấn của đài truyền hình thành phố rồi.