Bởi vì còn cách một khoảng nên ngay khi con chuột biến dị vừa có ý định tấn công cô, Thích Mê đã phi đao ra đâm thủng trái tim của nó. Cô đi qua, một chân giẫm lên cổ của chuột, làm cho con vật nhỏ vẫn đang cố gắng giãy giụa chết một cách thống khoái, sau đó cô đi về phía nhà vệ sinh.
Càng tới gần mùi hôi càng bốc lên, Thích Mê che mũi.
Phòng vệ sinh không lớn, không có cửa sổ, cực kỳ bẩn thỉu, bên cạnh không xa có một người đang co ro, áo lông vũ màu đen bao lấy toàn bộ thân thể, chắc hẳn là lâu lắm rồi không nhìn thấy ánh sáng mặt trời, da bắp chân lộ ra ngoài nhìn tái nhợt một cách kỳ lạ, gầy đến mức chỉ còn da bọc xương, trông chỉ to bằng cánh tay của Thích Mê, bộ phận bị chuột biến dị cắn kia đã máu me đầm đìa.
Cho dù rất khó để xác định nhưng Thích Mê có thể chắc chắn đây là chân người.
Hơn nữa từ âm thanh nức nở này có thể nghe ra được đây là một người đàn ông, mà sự gầy yếu này cũng đã đến trình độ có thể nói là đáng sợ.
Thích Mê đang quan sát kỹ lưỡng người này thì bỗng nhiên người đàn ông cẩn thận ló đầu ra từ trong áo lông vũ. Làn da tái nhợt đến trong suốt, một lớp tóc trắng dính vào da đầu, có lẽ là cảm nhận được ánh sáng mãnh liệt, anh ta vội vàng nâng cánh tay lên ngăn trở, thanh âm kích động khó nén: “Ánh… ánh sáng. Đúng là ánh sáng”
“Anh là con người?” Thích Mê nghiêng đầu, cô không hề cảm nhận được bất kỳ hơi thở có ý công kích nào từ người đàn ông này, người này có thể nói tiếng người, có thể ban đầu thế giới này vốn dĩ vẫn có con người sống.
Người đàn ông gật gật đầu, giọng nói nghẹn ngào nức nở: “857 ngày… Cuối cùng… cuối cùng tôi cũng nhìn thấy được ánh sáng.”
Những lời này đã chứng minh cho suy đoán của Thích Mê: “Rất lâu rồi không có ánh sáng mặt trời sao?”
“Đúng vậy, rất lâu…” Người đàn ông thử buông cánh tay, cảm thụ ánh sáng quý báu này, nhưng vì lâu rồi anh ta không nhìn thấy ánh sáng nên không thể thích ứng với ánh sáng chói mắt này nhanh được, tuy rằng rất khao khát, nhưng anh ta vẫn không thể không dùng cánh tay ngăn trở đôi mắt.
Tay của Thích Mê che di động lại làm cho ánh sáng chói mắt kia trở nên dịu nhẹ hơn.
Đột nhiên chùm sáng bị biến mất làm cho người đàn ông ngẩn ra, tay từ từ buông xuống, nhìn chằm chằm vào Thích Mê: “Có phải, có phải… cô đến từ “Ảnh”?”
“Cái gì ảnh?”
Người đàn ông ngẩn người, anh ta giải thích nói: “Tổ chức Ảnh, tổ chức thành lập nơi trú ẩn an toàn cuối cùng cho con người trên thế giới này… Cô không phải người ở đó à?”
“Không phải.” Thích Mê trả lời. Suy nghĩ một chút, cô lại hỏi: “Anh nói nơi trú ẩn an toàn cuối cùng cho con người, nó ở đâu?”
Tận thế luôn là như vậy, con người vì muốn đấu tranh chống lại thế giới sẽ thành lập ra đủ các loại căn cứ hoặc là ngôi nhà an toàn, mục đích chính là tập hợp sức mạnh của mọi người, cùng nhau chống lại vận mệnh tử vong.