Về phần ba thầy cô bọn họ cũng chỉ có thể mỗi người bưng một chén canh nước mì tôm, đứng nhìn bọn nhỏ ăn.
Túi bánh mì và mì gói còn dư thì phải để lại cho bốn đứa nhỏ đang ngủ.
“Đừng lo lắng, chút nữa tôi lại ra ngoài đi dạo, chắc vẫn sẽ tìm được một chút đồ ăn.” Thích Mê thổi thổi nước lèo trong tay, húp một ngụm nhỏ.
Hai tay Đỗ Thụy cầm ly giấy, anh ấy dùng nó làm ấm tay: “Tôi đi cùng với cô.”
Thích Mê: “Anh đi cùng với tôi thì cô giáo Trịnh phải ở lại đây một mình à?”
Đỗ Thụy không nói chuyện, anh ấy quay đầu nhìn liếc Trịnh Viện Viện một cái, vừa lúc nhìn thấy Trịnh Viện Viện cũng ngẩng đầu nhìn mình, lại lập tức gục đầu xuống.
Ba người đều im lặng.
Không lâu sau, Đỗ Thụy chậm rãi thở dài: “Tôi chỉ cảm thấy, bản thân mình như một gánh nặng.”
“Anh còn phải bảo vệ cô giáo Trịnh và mấy đứa nhỏ nữa, gánh nặng cái gì? Hơn nữa nếu không phải anh mang theo bật lửa, làm sao chúng ta có lửa để sưởi ấm? Còn chuyện ăn được mì gói nữa, quả thực như chuyện nằm mơ…” Thích Mê uống một ngụm canh, cô tiếp tục nói, “Tôi nói với anh điều này nha, sinh tồn ở tận thế không chỉ có đánh chỉ có gϊếŧ, mà công tác hậu cần cũng rất quan trọng, anh cứ coi như chúng ta phân công hợp tác, tôi chịu trách nhiệm đối ngoại, hai người phụ trách đối nội.”
Cô nói xong thì ngửa đầu uống nốt một ngụm canh cuối cùng, sau đó để cái ly giấy ra sau, cởϊ áσ lông vũ rồi đi ra ngoài.
“A? Cô Thích, cô lại đi ra ngoài sao?” Vương Tiểu Hổ kinh ngạc nói, trong miệng thằng nhóc còn đang nhai mì ăn liền.
Thích Mê nhanh nhẹn khởi động làm giãn xương quai xanh, cười nói: “Đúng vậy, không phải cô đã nói với các em là chúng ta ai cũng có nhiệm vụ, cô phải đi ra ngoài tuần tra để đảm bảo an toàn cho các em.”
“Oa, vậy cô giáo cũng là Ultraman sao?” Vương Tiểu Hổ kinh ngạc, cái miệng của thằng nhóc tạo thành một hình chữ “O”.
Thích Mê cười cười, cô vừa muốn trả lời thì nghe được Phương Hân Duyệt ở bên kia trả lời hộ: “Cô Thích là một cô gái, sao có thể là Ultraman được? Nhất định cô giáo là Tiên nữ hoặc Thủy thủ mặt trăng.”
Thích Mê nghe được câu trả lời thì cảm giác cũng không tệ lắm, cô giơ ngón tay cái lên khen ngợi cô bé, cười nói: “Đúng vậy, cô chính là Thủy thủ mặt trăng.”
Vu Kiều Kiều đang ngậm một miệng mì gói, ngẩng cái đầu nhỏ lên: “Vậy cô giáo có biến hình không?”
“Đương nhiên là có, chẳng qua đây là bí mật, không thể bị người khác nhìn thấy.”
Thích Mê dùng ánh mắt ra hiệu cho Đỗ Thụy và Trịnh Viện Viện, thấy hai người gật đầu, cô đi ra khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Đôi mắt dịu dàng của cô trở nên sắc bén trong nháy mắt khi xoay người, Thích Mê cong cong khóe môi, sờ sờ dao gọt hoa quả giấu ở bên hông.
Cô giơ di động lên quan sát bốn phía vách tường xung quanh, số lượng mấy con sâu thịt rõ ràng tăng lên rất nhiều, những con nhện trên mạng nhện cũng có hoa văn sặc sỡ và kích thước to bằng bàn tay, càng không cần phải nói đến mấy con chuột vốn đã to, sau khi biến dị, bây giờ đã to bằng con mèo rồi.