Chương 14

Bụng tôi được hắn bảo vệ rất tốt, nhưng tôi rõ ràng thấy được quần áo phía sau của hắn đã bị thấm ướt, là vết thương trên đùi Giang Thận bị nứt ra, màu trắng của băng gạc đâm vào mắt sinh đau.

Giang Thận siết chặt lấy tôi, ánh mắt lạnh lùng.

"Niêm phong các cửa sổ lại."

10

Mary bước vào giúp tôi thay quần áo. Tôi đang mang thai ở tháng thứ 8, bụng nhô cao phồng lên, tay chân cũng trở nên vụng về, rất khó tự chăm sóc bản thân.

Đương nhiên, có người giúp đỡ thì đâu cần thiết phải tự mình làm đúng không?

Mary im lặng thu dọn mọi thứ.

"Bà chủ, sau khi biết Tống Thụy vượt ngục, ông chủ lo lắng hắn ta sẽ tìm đến làm tổn thương ngài, cho nên đã đặc biệt sắp xếp ngài ở chỗ này, đồng thời phái chúng tôi bảo vệ ngài 24/24. Ông chủ sợ bại lộ hành tung của ngài nên cũng không dám tới thăm ngài. Ông ấy cũng yêu cầu chúng tôi chuẩn bị đầy đủ ngày ba bữa, mỗi lời nói, việc làm của ngài đều sẽ được báo cáo lại, sợ ngài không thoải mái."

Tôi biết Mary quan sát tôi mỗi ngày, nhưng tôi không nghĩ tới hành động đó xuất phát từ sự quan tâm của Giang Thận.

Trong lòng trào lên một thứ cảm giác kì lạ, một tư vị từ trước tới nay chưa bao giờ cảm nhận thấy.

"Xem ra anh ấy thực sự quan tâm đến đứa nhỏ này."

“Không phải đâu bà chủ” Mary khẽ lắc đầu. “Ông chủ chưa từng nhắc tới đứa nhỏ, chỉ luôn bảo chúng tôi toàn tâm toàn ý chăm sóc ngài, mỗi ngày đều phải cắm những đóa hoa hồng tươi nhất để trên bàn ăn, để ngài luôn thấy vui vẻ.

"Tống Thụy vẫn luôn không xuất hiện, ông chủ lo lắng thời gian kéo dài quá lâu ngài sẽ không an toàn, cho nên liền bỏ lại vệ sĩ, lấy thân làm mồi nhử để bắt Tống Thụy."

Tôi vuốt bụng, cảm thấy hơi khó tin, Giang Thận đã âm thầm làm cho tôi nhiều điều như vậy ư?

"Đủ rồi Mary," tôi ngắt lời cô ấy, "Tôi thừa nhận cô là một trợ thủ đắc lực, nhưng bây giờ tôi mệt rồi, muốn ngủ."

Vừa rồi náo loạn một hồi làm tôi buồn ngủ đến nỗi hai mí mắt cứ đánh nhau.

Khi tôi tỉnh dậy, căn phòng tối om, các cửa sổ đã bị đóng đinh, nhất thời, tôi không thể phân biệt được bây giờ là ngày hay đêm.

"Dậy rồi?"

Thanh âm của Giang Thận trầm thấp khàn khàn, mang theo chút cưng chiều.

"Ừ," tôi co rúm người lại dưới tấm chăn.

Kỳ quái, vậy mà tôi lại đỏ mặt khi nghe thấy giọng nói của Giang Thận, may mắn thay, tầm nhìn trong phòng khá tối.