(*) Bông hoa cao lãnh là loại hoa có thể nhìn thấy nhưng không thể chạm vào.
Chung Ninh dậy sớm gặp phải xui xẻo, vì để tránh chướng mắt nên đặc biệt đi đường vòng. Bây giờ thay vì bảo cậu cùng đi học với Trương Úy Lam còn không bằng bắt cậu vào nhà vệ sinh công cộng ăn cớt nữa ấy.
Vì thế, nhờ Trương Úy Lam ban tặng, Chung Ninh đi học muộn.
Ngày hôm nay nắng to Chung thiếu gia đi bộ đến đau chân, bởi vì lười trèo qua bức tường phía sau sân thể dục. Cậu làm theo ý mình không câu nệ tiểu tiết, dứt khoát bất chấp tất cả, kiên cường nhắm thẳng vào thầy Chu trực ban ở cổng chính, cứng đầu bị mắng xối xả một trận.
Chờ đến khi cậu đi vào cổng trường, nhìn vào danh sách xếp lớp, khuôn mặt lừa của cậu đã dài ra rồi.
"Tiểu Ninh, không cần xem." Dương Giản chạy tới, thở hổn hển ôm lấy vai Chung Ninh: "Tao thấy tên của mày rồi, lớp 4, bọn mình vẫn học chung lớp."
"Tránh ra, người đầy mồ hôi thúi hoắc, đừng đứng gần tao." Chung Ninh xách móng vuốt của Dương Giản từ trên vai xuống, trên gương mặt lừa cuối cùng cũng có chút ý cười.
Suốt năm lớp 10, Chung Ninh đều ngồi cùng bàn với Dương Giản. Dương Giản người này ngoại trừ thường hay mất não, miệng hở gió, rất xứng với biệt danh "đê tiện" ra, thì lòng dạ coi như tạm được.
Hơn nữa cậu ấy học giỏi, khoa học tự nhiên đứng vững trong top 20 toàn trường, nên bài tập sao chép của Chung Ninh có chất lượng và số lượng cao. Bài tập hè của cậu toàn là copy của Dương Giản.
"Đừng vô tình như thế chứ." Dương Giản lại giơ cánh tay lên, lần này đổi khuỷu tay khoác trên vai Chung Ninh: "Có duyên ghê, lại chung lớp rồi, không chừng còn có thể ngồi cùng bàn."
Lần này Chung Ninh được cậu ấy đỡ đi, hai người cùng nhau đi bộ đến lớp.
Chung Ninh: "Chủ nhiệm lớp 4 là ai?"
"Lão Tư." Chu Giản vui vẻ: "Tư Lão Tư."
Đây là một thầy giáo dạy Toán, họ Tư."Thầy Tư" nhưng toàn bị gọi thành "Tư lão Tư", cuối cùng ngắn gọn thành "Lão Tư". Học sinh của ông ấy, tất cả đều không uốn lưỡi được.
*Phát âm gần giống nhau nên dễ nhầm. Tư phát âm là sī, thầy giáo là lǎoshī. Theo phát âm bồi là sư lão sư nên dễ bị nhầm.
Chung Ninh chậc một tiếng, hiểu được lần này Chung Bội thật sự không buông tha cho mình. Lão Tư nổi tiếng ở trường trung học Hoa Tinh vì sự nghiêm khắc của mình. Khắp trường đồn rằng: "Côn bổng để hạ xuất hiếu tử(*), quyền cước hạ xuất cao đồ(*)."
(*)Côn bổng để hạ xuất hiếu tử: ý nói phương pháp để có được đứa con ngoan là phải dùng gậy.
(*)Quyền cước hạ xuất cao đồ: ý nói phương pháp để có học trò ngoan là phải đánh đấm.
"Tao thấy Từ Hoài được xếp qua lớp 3." Dương Giản đột nhiên nói.
"..." Chung Ninh lườm cậu ấy một cái: "Chuyện nhỏ như đũng quần giữa mày và Từ Hoài vẫn chưa xong à?"
"Không xong được." Dương Giản nghiến răng nghiến lợi: "Thằng đó làm hỏng đôi giày mới của tao thì thôi đi, tao đại nhân không chấp tiểu nhân, trong bụng Tể tướng có thể chèo thuyền (*)."
(*) Trong bụng Tể tướng có thể chèo thuyền: Thông thường dùng để miêu tả một người khoan dung độ lượng, biểu thị thái độ đối nhân xử thế rộng lượng, đối với người ngoài khoan dung nhân từ.
Dương Giản nói xong, không cam lòng mà quơ quơ cánh tay: "Nhưng lúc nghỉ hè, nó học chung lớp bổ túc với Cầu Cầu, đánh cho Cầu Cầu đen hết cả mắt!"
"Khâu Lương á?" Chung Ninh kinh ngạc: "Bình thường nó vừa ngoan ngoãn vừa thành thật, dễ bóp như bông gòn, sao lại gây gổ với Từ Hoài?"
Khâu Lương là một con gà bốn mắt, ngoại trừ kỹ năng dùng đít chai đặt trên sống mũi để đọc sách ra, còn lại toàn bộ đều phế cả. Thậm chí chạy một nghìn mét cũng phải ngồi xuống, chiêu không được binh không mua được ngựa. Nếu là do cậu ta gây rối, tuyệt đối là một vụ án oan.
Dương Giản: "Sao tao biết được, dù sao thân thể Cầu Cầu của chúng ta yếu đuối, chưa bao giờ gây thị phi, nó là một đứa ngoan ngoãn, mày biết đấy, nhất định là Từ Hoài xấu xa, cố ý bới móc. Thằng đó biết Cầu Cầu cùng phe với chúng ta, cho nên khıêυ khí©h!"
"Không đến mức đấy chứ." Chung Ninh bĩu môi.
Tuy rằng cậu đã quen làm Hầu Vương, nhưng cũng không thích gây chiến, không thích làm phim hành động về đấm đá.
Dương Giản biết cái tính anh hùng của Chung Ninh, vội vàng rèn sắt khi còn nóng, kí©h thí©ɧ Chung Ninh một chút: "Mày nói xem, có che chở cho Cầu Cầu hay không?"
"Che." Chung Ninh quả nhiên nói.
Chung Ninh suy nghĩ một chút: "Để tao đi tìm Hách Phong."
Hách Phong, con bọ xít lớn nhất trường trung học Hoa Tinh, mặt rỗ, độ nhận biết cực cao. Gã là một tay xã hội đen chuyên nghiệp, nghề phụ là học sinh.
Chung Ninh là "học sinh ngoan" trong đám, là người duy nhất có thể nói chuyện với gã. Bởi vì trước kỳ nghỉ hè, Hách Phong đánh nhau ở cổng trường, bị đánh đến chảy máu dạ dày, một đám người vây xem không ai dám đưa tay ra, là Chung Ninh to gan, bắt xe đưa gã đến bệnh viện.
Dương Giản cau mày, trong bụng bồn chồn: "Tìm Hách Phong à? Như thế có ổn không? Có phải quá độc ác hay không? Vả lại Hách Phong luôn cho tao cảm giác... gã giao du với người trong giang hồ, không chung đường với chúng ta."
"Hách Phong nợ tao nhân tình, có thể đồng ý." Chung Ninh dừng một chút: "Nếu không thì tìm ai? Mày đánh thắng được Từ Hoài hở? Để Hách Phong đến hù dọa cậu ta một chút là được."
Dương Giản hắng giọng một cái: "Cái đó, tìm Trương Úy Lam thì sao?"
"Ai?" Chung Ninh trừng mắt nhìn Dương Giản, đứng ở hành lang dời không nổi bước chân, hỏi: "Mày lặp lại lần nữa xem, ai?"
Dương Giản nhanh chóng khúm núm: "Trương Úy Lam."
Chung Ninh nhìn Dương Giản, giống như nhìn một kẻ ngốc: "Mày có bị điên không?"
Trương Úy Lam lớn lên là mỹ nhân, nhưng không có nghĩa là bình hoa. Chung Ninh cũng không phải chưa từng thấy Trương Úy Lam xắn tay áo đánh nhau, chỉ là cậu không mở miệng được.
"Không phải." Dương Giản nói: "Mày không biết đó thôi, theo tin tức đáng tin cậy, Từ Hoài đã từng bị Trương Úy Lam xử qua."
Dương Giản chỉ chỉ đầu: "Mày còn nhớ trước khi nghỉ hè, trên đầu Từ Hoài dán băng gạc một tuần chứ? Từ Hoài tự mình nói là bị đυ.ng xe, nhưng thật ra là Trương Úy Lam đánh đấy."
Dương Giản: "Chúng ta tìm Trương Úy Lam vừa ít việc lại hiệu quả cao."
Chung Ninh sửng sốt, sao cậu chưa nghe nói bao giờ ta?
Dương Giản lập tức há cái miệng tiện, giải đáp nghi hoặc: "Là vì hoa khôi trường Chu Bạch Tuyết. Nghe nói là Từ Hoài quấn lấy Chu Bạch Tuyết, Trương Úy Lam ra mặt thay Chu Bạch Tuyết, cho nên sau đó chẳng phải công chúa Bạch Tuyết lập tức thích Trương Úy Lam sao, chuyện này..."
"Câm miệng." Không nhắc tới còn đỡ, nhắc tới Chu Bạch Tuyết thích Trương Úy Lam, Chung Ninh lập tức nổi giận.
Cậu thế nhưng bị hắt hủi ở chỗ của Chu Bạch Tuyết: "Cút cút cút."