Chương 13: Không suy nghĩ gì là đồ ngốc

Chung Ninh trừng Trương Úy Lam một cái, quay mặt chui vào trong phòng mẹ ruột: "Con muốn phản đối."

Trương Úy Lam biết chắc chắn cậu phản đối không thành công, nên làm theo dặn dò của Chung Bội, trực tiếp đi vào phòng của Chung Ninh, từ trong cặp sách lấy ra bài tập của mình làm trước.

Bàn học của Chung Ninh rất rộng, mặt bàn có màu đen, chắc chắn đủ cho hai người.

Trương Úy Lam ngồi ở bên phải, làm xong một bài tiếng Anh, nghe thấy cánh cửa truyền đến tiếng đóng cửa - Chung Bội đã đi ra ngoài.

Chưa tới mười giây sau, Chung Ninh miệng dính đầy nước bước vào với một quả táo to, cùng với Đại Đóa Tử theo sát sau mông.

Chung Ninh nhướng mắt nhìn Trương Úy Lam, "Rắc" một ngụm gặm quả táo giòn tan. Cậu ngồi xuống cạnh Trương Úy Lam, cam chịu số phận lấy bài tập ra, giống như một vị tướng quân nhỏ bại trận.

Đại Đóa Tử dưới chân hai người đi lòng vòng hai vòng, giống như đang chơi mê cung. Cuối cùng con chó mệt mỏi nằm xuống gầm bàn, tựa đầu vào chân Chung Ninh bắt đầu ngủ gật.

Chung Ninh khom lưng ở bàn bên cạnh, mặt xám mày tro làm bài tập. Vốn cậu tưởng rằng Trương Úy Lam là vì ngại Chung Bội, chỉ làm ra vẻ ở bên ngoài chứ sẽ không làm thật.

Không ngờ Trương Úy Lam thật sự muốn phụ đạo sau giờ học cho cậu, hắn thật sự cầm lấy một bài thi toán mà Chung Ninh đã làm để xem.

"Câu này sai rồi." Trương Úy Lam chỉ cho Chung Ninh.

Chung Ninh nheo mắt: "Sao cậu biết không đúng, bài thi này lại không có đáp án."

"Cậu đưa kết quả vào tính toán một thì sẽ biết, hai bên không bằng nhau." Trương Úy Lam nói, lại chỉ vào một đề hình học bên cạnh: "Cái đường phụ cũng không thích hợp, có một cái đơn giản hơn, cậu có thể..."

"Trương Úy Lam, cậu chơi thật đấy à?" Chung Ninh quả thật không thể tin được: "Cậu cứ nghe lời mẹ tôi như vậy hả?"

"..." Trương Úy Lam nhìn Chung Ninh một cái, dùng cục tẩy lau đi đường phụ của Chung Ninh, cầm thước căn chỉnh, đổi bút chì vẽ một đường mới.

Trương Úy Lam thản nhiên nói: "Tôi biết cậu ngứa mắt tôi. Tôi cũng không ưa gì cậu."

Chung Ninh: "..."

Hai người bọn họ thù địch đã lâu, đôi bên đều ngầm hiểu từ lâu, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên công khai nói ra chuyện này, từ trong miệng Trương Úy Lam. Hơn nữa giọng điệu của Trương Úy Lam, thật sự quá mức trần thuật sự thật.

Trương Úy Lam: "Nhưng dì Chung muốn tôi dạy cậu, tôi không có cách nào từ chối được."

"Tại sao?"

"Tôi nói rõ với cậu cũng chẳng sao." Trương Úy Lam nhìn Chung Ninh: "Mẹ tôi cũng được, bố tôi cũng thế, cả nhà chúng tôi đều là do dì Chung giúp đỡ."

Trương Úy Lam nói: "Dì Chung cũng rất tốt với tôi. Và cả bà nội nữa, bà vô cùng chăm sóc tôi. Thế nên chút chuyện nhỏ này, tôi sẽ không từ chối."

Trương Úy Lam: "Nếu cậu thấy phiền phức, cậu cứ việc đi giải quyết với dì Chung, tôi mong còn chẳng được."

Chung Ninh sửng sốt, không ngờ rằng là vì điều này.

Trong lời này không bộc lộ đức tính tốt đẹp tri ân báo đáp của Trương Úy Lam như thế nào, nhưng Chung Ninh có thể nghe ra được, Trương Úy Lam rất coi trọng Chung Bội, cũng coi trọng bà ngoại của cậu.

"Cậu..." Chung Ninh nhớ tới, mặc dù Trương Úy Lam giống như khối băng, có mười cái miệng cũng không thả ra một cái rắm, nhưng cũng không phải loại có thể nhịn tức giận.

Lúc học cấp hai cậu cũng từng nghe qua. Nói là có người nhìn thấy Trương Úy Lam không vừa mắt, đóng một chiếc đinh đầu to lên ghế của hắn. Sau đó bị Trương Úy Lam chặn ở nhà vệ sinh nam, nhét giẻ vào trong miệng, đánh cho một trận.

Chung Ninh hoảng hốt suy nghĩ, Trương Úy Lam ngày thường không cãi nhau với mình, chẳng lẽ không chỉ vì hắn kiêu ngạo không thèm để ý đến cậu, mà một phần cũng vì lý do này?

Chung Ninh nhăn mặt: "... Cậu suy nghĩ nhiều quá."

"Không nhiều." Trương Úy Lam trả bài thi lại cho Chung Ninh: "Nói rõ với cậu thì tốt hơn."

Chung Ninh: "..."

Chung Ninh cúi đầu nhìn thoáng qua, bên cạnh câu làm sai kia, Trương Úy Lam đã viết ra trình tự giải đề tỉ mỉ.

Bút trong tay Trương Úy Lam xoay hai vòng, bỗng nhiên lại liếc Chung Ninh một cái, như là lẩm bẩm, lại giống như có ý ám chỉ: "Không suy nghĩ gì là đồ ngốc rồi."

Chung Ninh: "..."

Chung Ninh hung tợn trừng mắt nhìn Trương Úy Lam, nhưng không tìm được chỗ thích hợp để mở mồm. Trương Úy Lam không chỉ tên không chỉ họ, chỉ nói tiếp lời của Chung Ninh, nếu cậu cố chấp đuổi theo, chẳng khác nào tự mình nhận danh hiệu "Ngu ngốc" này cả.

Chung Ninh nghẹn một bụng làm bài tập, lại bị Trương Úy Lam phê bình những lỗi sai của mình, dạy cậu bằng lời nói và hành động. Nếu như không phải Nghiêm Hủy Uyển múa ương ca (*) trở về làm cho một bàn đồ ăn ngon, thì e rằng Chung Ninh đã biến thành một con khỉ, lên trời nhấc năm ngón tay của Như Lai Phật Tổ mất.

(*) Một hình thức múa dân gian của Trung Quốc được phát triển từ một điệu múa được biết đến vào thời nhà Tống với tên gọi Làng nhạc.

Chẳng qua có một chuyện không được hoàn hảo đó là, Trương Úy Lam cũng ở trên bàn cơm.

Cửa phòng phía Đông bị Trương Úy Lam khóa trái, Nghiêm Hủy Uyển đã sớm nhìn ra chút manh mối, bà gắp ít thức ăn cho Trương Úy Lam ở trên bàn, khéo léo tiết lộ ý tứ hỏi thăm.

Cũng không biết Trương Úy Lam rốt cuộc có xử lý được hay không, thế nhưng đã trực tiếp chặn Nghiêm Hủy Uyển bằng một câu: "Bà nội, không có chuyện gì lớn, bà yên tâm ạ."

Nghiêm Hủy Uyển không có cách nào nói nữa. Trước tiên không nói đến chuyện nhà họ Trương cũng không tiện để bà lắm mồm. Lui mười nghìn bước mà nói, Trương Úy Lam vẫn là một đứa trẻ, cho dù muốn xen vào, cũng không thể xen vào từ chỗ Trương Úy Lam, cho nên chỉ có thể từ bỏ.

Chung Ninh nhìn Trương Úy Lam, phát hiện Trương Úy Lam cũng đang nhìn cậu.

Thừa dịp bà ngoại không chú ý, Trương Úy Lam lắc đầu với Chung Ninh.

Chung Ninh sửng sốt, hiểu ý của Trương Úy Lam: "Việc này đừng nói với bà nội, cũng đừng nói với dì Chung."

Chung Ninh bỗng nhiên cảm thấy trống rỗng. Để mà diễn tả thì có chút kỳ lạ. Cực kỳ giống như khi cậu còn bé chọc cho Chung Bội tức giận, mỗi lần Chung Bội đều nói muốn lấy thắt lưng để quất cậu, cơ mà cậu gào thét một hồi lâu, cuối cùng cũng không đợi được Chung Bội lấy thắt lưng ra, ngược lại là bà ngoại bưng một chén bánh trôi ngọt nóng hổi vào phòng dỗ cậu.