Chương 11: Đánh đủ chưa

Chung Ninh trơ mắt nhìn thấy, Trương Úy Lam kéo xẻng đi đến cửa nhà hắn, mở cửa ra.

Vừa mở cửa ông cụ Trương thiếu chút nữa đã lăn ra ngoài, quả nhiên ông cụ bị Trương Chí Cường đẩy ngã qua ngưỡng cửa.

"Úy Lam?" Ông cụ Trương ngẩn người, nhanh chóng nói với con trai xui xẻo và con dâu của mình: "Thằng bé về rồi, tụi bây sắp không xong rồi!"

Trương Úy Lam đỡ ông cụ Trương dậy, vẻ mặt lạnh tanh.

Thật ra Trương Úy Lam đã về lâu rồi. Hôm nay hắn trực nhật, tan học về muộn. Nhưng mặc dù là như thế, hắn đã đứng ở trong viện được chừng hai mươi phút rồi.

Trương Úy Lam đi qua, không nói hai lời, vung xẻng lên bổ về phía Trương Chí Cường, vẻ mặt không hề buông lỏng chút nào, dường như đối diện không phải là Trương Chí Cường, mà là một cây gậy gỗ, cứ bổ là được.

"Mày làm gì thế!" Trương Chí Cường gào lên một tiếng, vừa chạy vừa cuốn xéo ra ngoài, bị Trương Úy Lam đuổi ra khỏi viện.

Hắn ta vừa chạy vừa quay đầu lại chỉ vào Trương Úy Lam: "Thằng khốn, mày dám đánh cha đẻ của mày?"

Lữ Tinh Tinh thật sự là một người mẹ tốt, chẳng những không đi lên ngăn một phen, ngược lại cảm thấy hãnh diện, còn chặn ở cửa trầm trồ khen ngợi: "Đáng đời! Hãy để giống của anh gϊếŧ chết anh!"

Ông cụ Trương không nhịn được hồi lâu, ông cụ hoảng đến không kịp thở, hai tay quờ quạng tóm lấy quần áo của Trương Úy Lam: "Không được không được, cháu làm gì đó. Thằng bé này, đột nhiên làm gì đó, không được!"

Trương Úy Lam đẩy ông cụ Trương vào trong viện, vừa lúc chen vào cùng với Lữ Tinh Tinh. Hắn lại trở tay dùng sức, đóng sầm cửa lại.

"Rầm!" một tiếng vang thật lớn.

Trương Úy Lam nhanh chóng móc ra chìa khóa, muốn khóa trái cửa. Lúc này Trương Chí Cường lại hét lớn một tiếng "Mẹ nó", lao về phía Trương Úy Lam.

Trương Úy Lam vứt mạnh cái xẻng xuống dưới đất.

Cái xẻng rơi xuống đất, kim loại va chạm với nền xi măng, phát ra âm thanh chói tai. Trương Chí Cường choáng váng đứng hình.

Chung Ninh đứng ở cửa viện ngơ ngác nhìn, cũng bị dọa hết hồn.

Chìa khóa chuyển động, "răng rắc" một tiếng. Trương Úy Lam khóa cửa nhà lại rồi.

Đại Đóa Tử đã ở trong nhà sủa lên ầm ĩ. Nhưng lúc này Chung Bội và Nghiêm Hủy Uyển đều không có ở nhà, Chung Ninh cũng còn chưa vào cửa, cửa nhà họ Chung đã khóa lại, Đại Đóa Tử cũng không thể ra ngoài được.

Trương Úy Lam và Trương Chí Cường đứng đối mặt với nhau hai giây, mùa hè vừa nóng vừa ngột ngạt, như thể muốn mọi sinh vật sống đều ngạt thở tới chết.

"Bố mày hôm nay đánh chết mày." Trương Chí Cường mắng, vừa mới chuẩn bị nhấc chân đi về phía thằng con mình, điện thoại di động trong túi vang lên.

Trương Chí Cường không thể làm gì khác hơn là vô ích chỉ tay về phía Trương Úy Lam, bực bội mở điện thoại lên.

Điện thoại vừa mới nghe được vài mấy giây, Trương Chí Cường càng tức giận, hắn ta cực kỳ buồn bực: "Sao lại cần tiền?...Bây giờ? Cần gấp như vậy sao? ...Sao Tiểu Hoan lại phát sốt? Cô làm mẹ mà ngay cả con gái của mình cũng chăm không xong?"

Con mắt Trương Úy Lam giật giật. "Tiểu Hoan", đây hẳn là đứa em gái hoang cùng cha khác mẹ với hắn, là con điếm con trong miệng Lữ Tinh Tinh. Người đang nói chuyện với Trương Chí Cường đương nhiên chính là con điếm.

Gặp phải cha mẹ như vậy, con nhóc hoang đó có thể "Vui (*)" chỗ nào? Cái tên đó nhất định là do người mù đặt cho, không bằng một tiếng chó má.

(*) Hoan có nghĩa là vui mừng.

Trương Chí Cường: "Mất tiền... Bệnh viện nào?

Hắn ta trừng mắt nhìn Trương Úy Lam một cái, lại đưa tay chỉ Trương Úy Lam: "Khi nào về tao sẽ xử lý mày sau."

Trương Chí Cường cúp điện thoại, quay người đi ra khỏi đại viện. Chung Ninh vội vàng chạy ra ngoài vài bước, cách Trương Chí Cường xa một chút. Cũng không phải cậu sợ Trương Chí Cường, hơn nữa Trương Chí Cường nhận ân huệ của Chung Bội, không dám làm gì Chung Ninh. Chẳng qua cậu cảm thấy Trương Chí Cường giống như ôn dịch, không thể tới gần.

Kỳ thật câu nói của Trương Chí Cường rất tàn nhẫn, cũng không thể thật sự xử lý Trương Úy Lam được. Trên một ý nghĩa nào đó, Trương Úy Lam xem như là cọng rơm cứu mạng của hắn ta.

Trương Úy Lam là con trai của Lữ Tinh Tinh, Trương Chí Cường lại là cha đẻ của Trương Úy Lam, tính tình nóng nảy, nếu không phải Chung Bội nể mặt đứa con, đã cho Trương Chí Cường đẹp mặt lâu rồi, làm sao hắn ta có thể nhặt được công việc làm trên biển kiếm tiền được chứ?

Chờ tới khi Trương Chí Cường đi xa, Chung Ninh mới bước vào cửa viện.

Đại Đóa Tử vẫn đang sủa không ngừng sau nhà Chung Ninh, tiếng sủa ồn ào điên cuồng, như thể có ai đó đang lấy dao mổ heo làm thịt nó vậy.

Tiếng khóc của Lữ Tinh Tinh lại truyền ra, ông cụ Trương thì ở phía sau Trương Úy Lam gõ cửa: "Mở cửa, Úy Lam à, mở cửa cho ông nội, đừng đánh với cha con! Đó là cha con đó!"

Chung Ninh và Trương Úy Lam nhìn nhau một lúc lâu, im lặng nghe Đại Đóa Tử gào rú.

Là Trương Úy Lam có hành động trước. Hắn quay đầu lại gõ cửa một cái: "Ông nội, không có chuyện gì."

Ông cụ Trương bên trong dừng lại một lát, tiếp tục gõ cửa: "Con mở cửa cho ông nội, mau mở cửa."

Trương Úy Lam vẫn không mở, hắn bị Đại Đóa Tử làm phiền, ước gì móc luôn màng nhĩ của mình ra.

Trương Úy Lam quay mặt nhìn về phía Chung Ninh, giọng nói hơi khàn khàn, giống như cổ họng bị mắc đờm: "Xem xong chuyện cười rồi? Còn không đi?"

Chung Ninh há miệng, lần đầu tiên không chống đối với Trương Úy Lam.

Cậu đưa tay chỉ cánh tay trái của Trương Úy Lam: "Cánh tay cậu bị rách rồi."

Trên cánh tay trái của Trương Úy Lam có một vết xước, hẳn là vừa rồi trong lúc hoảng loạn cọ xát. Mặt của bức tường đều thô ráp giống như giấy nhám kém chất lượng, da trắng thịt mỏng của Trương Úy Lam bị quẹt rất rõ ràng, làn da đều nở hoa, còn có thể nhìn thấy máu.

Trương Úy Lam rũ mắt quét cánh tay nhỏ của mình, không có phản ứng gì. Hắn đi về phía trước hai bước, cúi người nhặt xẻng trên mặt đất lên.

Trương Úy Lam đi về phía cửa sổ nhà Chung Ninh, muốn đặt xẻng về chỗ cũ.

Chung Ninh dừng một chút, đi theo sau Trương Úy Lam, cũng đi về phía nhà mình.