Chương 9: Em gái bệnh kiều vs Anh trai trung khuyển nhà bên (9)
Sự dịu dàng hiếm thấy của hắn lại đổi lấy sự giãy giụa như điên của Tống Thiên.
Trong lúc giãy giụa Tống Thiên đập đầu vào tủ đầu giường rồi ngất lịm đi.
Đáng chết!
Hắn chửi một câu, không thể không đứng dậy mặc quần áo lập tức đưa Tống Thiên đến bệnh viện.
Cũng bởi vì cô ta hôn mê cho nên tiệc đính hôn không thể tổ chức thuận lợi
————
Lạc Li tắm nước lạnh xong, quả nhiên đã bị bệnh.
Cô sốt cao mãi không hạ, cơ thể cô hơi đỏ lên, đôi mắt hạnh vốn đã rất quyến rũ bây giờ lại phủ thêm một tầng hơi nước mỏng, khiến người ta càng thêm trìu mến.
“Tránh ra, không cần mấy người đâu……”
Cô nằm trên giường nức nở, đôi tay nhỏ múa may loạn xạ, từ chối không cho người hầu đến gần.
Lại thế……
Đám người hầu rất bất đắc dĩ.
Bởi vì cơ thể cô chủ không tốt cho nên thường xuyên phải nằm viện, sau khi xuất viện thì rất ghét bệnh viện, cũng rất sợ uống thuốc, mỗi lần cô bị bệnh là cậu chủ phải dùng đủ cách dụ dỗ cô mới chịu ngoan ngoãn uống thuốc.
Nhưng rõ ràng tâm trạng cậu chủ hôm nay không tốt, bọn họ đến gõ cửa thì lại bị anh ta lạnh giọng cảnh cáo không được làm phiền anh ta, không còn cách nào khác nên bọn họ mới phải cắn răng đút thuốc cho Tô Lạc Li.
“Cô chủ, không uống thuốc thì cô không hạ sốt được đâu……”
“Không uống là không uống…… Hu hu hu…… Không cần mấy người đâu, mau đi đi, gọi Đại Bạch đến đây……”
Lạc Li vùi mặt trong chăn bắt đầu giở trò.
Đại Bạch?!
Cậu Bạch?
Nhóm người hầu còn tưởng mình đang bị ảo giác.
Tô Lạc Li lại cố tình gọi to Đại Bạch lần nữa, lấy này để nhắc nhở bọn họ, không sai, tôi gọi Bạch Dục chứ không phải Giang Hoài!
Kỳ quái, bình thường cô chủ nhìn thấy cậu Bạch như chuột nhìn thấy mèo, sao hôm nay lại đổi tính rồi?
Dù có nghi ngờ, bọn họ càng sợ cô không uống thuốc sẽ bị bệnh nặng hơn rồi nhà họ Giang sẽ trách phạt mình, người hầu chạy sang bên cạnh tìm người.
Không bao lâu sau, cửa phòng Tô Lạc Li lại bị người ta mở ra lần nữa.
Bạch Dục nhấc bước đi về phía cô, anh ôm cô vào lòng mình: “Nhóc con, sao lại dỗi rồi?”
Giọng nói dịu dàng lại kèm theo âm điệu nam tính vô cùng quyến rũ, khiến Lạc Li hận không thể xử tử anh ngay tại chỗ.
“Đại Bạch…… Khó chịu……”
Lạc Li bĩu môi rúc vào lòng anh dụi dụi, làm nũng nói.
Giọng nói mềm mại của thiếu nữ hơi khàn khàn do bị sốt cao tựa như đậu đỏ được nghiền nát trong kem tươi, trong khàn khàn lại lộ ra chút tinh tế.
Nhưng bây giờ Bạch Dục không có tâm trạng để thưởng thức, anh có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của cô nhóc trong lòng qua lớp quần áo.
Anh nhíu mày, hơi cúi người, áp trán mình vào trán cô.
Cái nóng như thiêu đốt kia khiến anh càng nhíu chặt mày hơn.
Vẻ đẹp trai gần trong gang tấc của người đàn ông, đôi mắt phượng sâu thẳm gợn sóng.
“Đến bệnh viện.”
Anh ôm cô theo kiểu bế công chúa, định đi xuống tầng.
“Không muốn…… A Li không muốn đến bệnh viện! Xin anh đấy Đại Bạch……”
Hai chữ bệnh viện khiến Lạc Li hơi giãy giụa, khuôn mặt nhỏ còn đang đỏ bừng lập tức trắng bệch.