Chương 45: Em gái bệnh kiều VS Anh trai trung khuyển nhà bên (45)
Bị chính mẹ ruột phá hỏng chuyện tốt, cái gì cũng chưa làm.
Hít thật sâu một hơi, Bạch Dục đứng lên: “Mẹ ngồi nói chuyện với nhóc con đi, con đi tìm bố, có một số việc muốn nói với bố.”
Lạc Li ai oán không thôi trong lòng.
Trở thành người được cưng chiều cũng không phải chuyện gì tốt, cô đã muốn ăn thịt từ lâu rồi, thế mà lại không có!
“Nhóc con, con đừng khổ sở, con không phải chịu ủy khuất, chúng ta sẽ đòi lại giúp con!”
Cho rằng cô buồn là vì chuyện hôm qua, Đồng Thu Dĩnh người siêu bao che xoa đầu cô rồi nói.
“Con không tủi thân, bây giờ mọi việc khá tốt, nếu không phát sinh những việc này, A Li cũng không biết rõ cảm xúc của mình đối với Đại Bạch.”
Lắc đầu, cô gái nhỏ ngây thơ đáng yêu lấy ơn báo oán đáp.
“Thật là ngốc mà, ao có thể đáng yêu như vậy!”
Cảm động ôm lấy cô, Đồng Thu Dĩnh lại càng coi cô là bảo bối trong lòng.
Ha.
Nhân loại ngu xuẩn!
438 vẻ mặt ghét bỏ nói.
“Được rồi, được rồi không nói thì không nói!” Đồng Thu Dĩnh nhanh trí dời đề tài.
Trong thư phòng, Bạch Dục bày tỏ rằng muốn tìm lại công bằng cho người phụ nữ của mình.
Trên thực tế, ba tháng trước vào lúc anh biết Giang Hoài muốn hãm hại anh, anh đã bắt đầu tiến hành.
Bây giờ chỉ còn lại nhiều hơn nhà họ Tống và nhà họ Lục nữa mà thôi.
Chuyện này, đương nhiên cũng phải báo cáo với bố Bạch một tiếng.
“Muốn làm gì thì làm, chỉ cần mạnh dạn mà làm là được, ba gia tộc này, nhà họ Bạch chúng ta không cần phải để vào mắt.”
Là một người đàn ông, vốn nên vì người phụ nữ của mình mà tạo nên một mảnh trời riêng.
Thê nô Bạch Hiểu cũng không cảm thấy việc này có gì đó không đúng.
Nếu để người phụ nữ của mình bị bắt nạt mà không làm gì, mới gọi là rác rưởi!
Cho nên thay vì ngăn cản những gì Bạch Dục chuẩn bị làm thì ông đã ủng hộ anh làm những việc đó.
Bạch Hiểu cũng là một người bao che cho con cái, nên từ lâu Bạch Hiểu đã coi Lạc Li là người nhà của mình, đương nhiên cũng sẽ không bỏ qua những người bắt nạt cô.
Sau khi thương lượng xong tất cả mọi việc, Bạch Hiểu ho khan lấy từ trong ngăn kéo ra một đống phim đưa cho Bạch Dục.
“Cái gì vậy?”
Bạch Dục hơi nhíu mày hỏi.
“Khụ khụ…. nếu con quý trọng thân thể của Lạc Li thì trước tiên con nên học hỏi cho hiểu biết một chút.”
Bạch Hiểu ho khan liếc mắt nhìn dấu vết ái muội trên cổ rồi nói.
Nhận ra được ánh mắt của ông, Bạch Dục nhíu mày càng sâu, cúi đầu nhìn xuống đống phim mà cha anh đã đặt trên bàn, thiếu chút nữa phá hỏng.
Mẹ nó.
Thật nhiều ‘phim’!
Cảm thấy ngăn kéo bí mật kia của cha anh đều cất chứa những thứ này!?
“Sống đến già, học đến già…. nếu con không phải con trai của bố, bố còn luyến tiếc cho con mượn những thứ này đó.”
Bạch Hoài tự hào nói.
Không cần cảm ơn!
Bố giữ lại để cho bản thân đi!
Bạch Dục đen mặt.
*****
Mặc kệ là nhà họ Tống hay là nhà họ Giang, đều trong hoàn cảnh sấm rền gió cuốn.
Ba ngày sau, lúc Tống Thiên không biết gì cả, Tống Tuyết lấy danh nghĩa vợ sắp cưới đang dưỡng thai quang minh chính đại tiến vào nhà họ Giang
Mà Giang Hoài bởi vì không muốn người biết về mục đích của mối hôn sự này, cũng không có nói cho Tống Thiên về chuyện kết hôn của anh ta với Tống Tuyết.
Trong thời gian Tống Thiên nằm viện, Tống Luân không hề đi thăm cô ta một lần, thậm chí không gọi điện thoại hỏi thăm cô ta một câu nào.
Một tuần sau, Giang Hoài đưa Tống Thiên tới một trong những biệt thự mà anh ta đứng tên, hai người bắt đầu cuộc sống kim ốc tàng kiều.