Chương 44

Chương 44: Em gái bệnh kiều VS Anh trai trung khuyển nhà bên (44)

Bạch Dực gật đầu, bàn tay đằng sau vỗ vai cô trấn an, ôm cô rời đi.

“Không…. Không phải như vậy…. Em nghe anh giải thích A Li…. Anh không cố ý muốn đuổi em đi….”

Tâm tư trở lên trống rỗng, có chút hoảng loạn, Giang Hoài chặn hai người bọn họ lại theo bản năng.

Lần này, Bạch Dực không hề khách sáo nữa, trực tiếp đá anh ta qua một bên.

Anh muốn thế nào liền làm như thế, suy nghĩ đã lâu!

‘Rầm —— ’ một tiếng trầm vang.

Giang Hoài không hề phòng bị liền bị anh đá quỳ trên mặt đất, lục phủ ngũ tạng giống như bị lệch khỏi vị trí, một câu cũng nói không ra.

Chờ anh ta hồi phục lại tinh thần, nơi này đã không còn bóng dáng của hai người bọn họ.

Đáng chết….

Hai tay nắm chặt thành quyền, sắc mặt Giang Hoài trắng bệch, hàm răng cắn chặt vào nhau.

“Nhóc con…. em sao không?”

Đặt Lạc Li lên trên giường, Bạch Dục giơ tay nhéo mặt cô, cố ý dùng giọng điệu nhẹ nhàng mà hỏi.

“Dạ, bây giờ, A Li thật sự buông tay…. Bởi vì anh ta, không xứng để A Li thích!”

Lắng nghe giọng nói khiến anh động tâm, Bạch Dực liền nhẹ nhàng gật đầu nói: “Ừm…. anh cảm nhận được.”

“Đại Bạch, anh có đồng ý…. làm bạn trai của em không?”

Hít sâu một hơi, đôi mắt hạnh ngập nước của Lạc Li nhìn về phía anh, nói những lời này tim bắt đầu đập nhanh hơn, như là muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực.

Mà nhịp tim của Bạch Dực cũng bắt đầu tăng nhanh hơn.

“Anh…. anh không được từ chối em….”

“Được…. Không từ chối, từ nay trở đi anh chính là bạn trai của em.” Lộ ra một nụ cười tà mị, Bạch Dực nghiêm túc gật đầu, mặc dù hôm nay thời tiết khá lạnh, nhưng anh lại cảm thấy nóng vô cùng, ngay cả hơi thở của anh cũng nóng như vậy.

Nhóc con của anh, cuối cùng nhóc con cũng thuộc về anh! Bầu không khí dần trở nên yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng hít thở của cả hai, trong phòng lưu lại một cỗ ấm áp.

Bầu không khí này rất tốt!

Đối với việc bị nghiện một thứ gì đó, mọi người thường nghĩ đến ‘anh túc’.

Đối với Bạch Dục, Lạc Li chính là ‘anh túc’ mà trong lòng anh không thể từ bỏ.

Dù cô làm bất cứ việc gì, bất kì cái nhìn hay bộ dáng lơ đãng của cô đều có thể khiến anh từ trên mây rơi xuống vực sâu vạn trượng.

Anh yêu cô đến điên cuồng!

Hai người hô hấp dần dồn dập hơn, đúng lúc này, bỗng nhiên cửa phòng bị đẩy ra.

“Con trai, con bé Li không sao chứ…. Aida tôi đi đây, anh là cái đồ thối tha, sao có thể giậu đổ bìm leo!”

Không khí ái muội trong phòng làm Đồng Thu Dĩnh phải hít sâu một hơi.

Cô nhóc Li vừa mới từ bệnh viện về, thằng nhóc chết bẫm kia lại không biết nhẫn nhịn, nhỡ đâu lại khiến người ta trở lại bệnh viện thì làm sao bây giờ!

Không chút nghĩ ngợi, bà xông thẳng vào phòng, liếc xéo Bạch Dực một cái.

“Mẹ….”

Bạch Dực không còn gì để nói, dù gì cũng là mẹ ruột của anh!

Mẹ ruột sao lại đi phá hoại chuyện tốt của con trai!?

Hơn nữa, anh cũng không nghĩ cái gì cả, chỉ có ôm một cái mà thôi, anh rõ ràng hơn ai khác là thân thể nhóc con không tốt!

“A, dì ạ…. không, không phải vậy, chúng cháu….”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Li đỏ bừng lên, Lạc Li cố gắng giải thích, nhưng lại càng như giấu đầu hở đuôi.

“Được rồi, được rồi, hai đứa chỉ tính đắp chăn bông nói chuyện phiếm mà thôi.”

Biết da mặt cô mỏng, Đồng Thu Dĩnh liền cười phụ họa nói.