Chương 41

Chương 41: Em gái bệnh kiều và anh trai trung khuyển nhà bên (41)

Sau một lúc do dự, Tống Tuyết vẫn cắn răng gật đầu.

Trời không vì mình trời chu đất diệt, muốn trách, chỉ có thể trách cô ngu ngốc!

“Chị hại tôi... Là chị hại tôi... Chị sớm đã tính toán hết tất cả rồi có đúng không, là chị đưa thuốc cho tôi để tôi hạ thuốc anh Giang Hoài và chị Thiên Thiên trong đêm đính hôn. Thậm chí chị còn đối xử tốt với tôi, nhưng hoàn toàn không phải là vì tôi, mà vì chính bản thân chị, để chị có thể thành công leo lên giường của anh Giang Hoài, mà tôi lại ngu ngốc không biết, cõng nồi thay chị lâu như vậy! Tống Tuyết, rõ ràng lúc trước chị biết tôi thích anh Giang Hoài, rõ ràng chị biết… Thật tiếc, tôi luôn coi chị là bạn thân nhất... Cho dù tất cả mọi người đều chỉ trích tôi ăn cây táo rào cây sung, nhưng từ trước tới nay tôi cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ nói chuyện chị là người đứng sau sai khiến tôi, sao chị có thể tính kế tôi như vậy, vì sao chị lại độc ác như vậy, vì sao… Tôi đã làm điều gì sai chứ, tại sao chị lại làm điều đó với tôi... Tôi không nợ các người, không nợ các người...”

Tâm tình Lạc Li sụp đổ giống như bị điên, bỗng nhiên lao về phía Tống Tuyết, túm lấy cổ áo cô ta vừa đánh, vừa khóc chỉ trích nói.

Tầm nhìn mờ đi vì nước mắt, bởi vì phẫn nộ cùng tuyệt vọng mà cơ thể không ngừng run rẩy, giọng nói khàn đi vì đau khổ... Mỗi một hành động, đều ảnh hưởng sâu sắc đến trái tim của mỗi người ở đây.

Thật sự là một đứa trẻ đáng thương, bị người ta lợi dụng từ đầu đến cuối.

Trong số các vị khách ở hiện trường, có khá nhiều người trong cái nhóm chat nhỏ đó.

Lúc trước bọn họ còn đang chỉ trích Lạc Li, nhưng lại không ngờ, chân tướng sự việc lại tàn nhẫn như thế.

Một hồi lâu, cô chỉ là người chịu trận!

Bọn họ còn nói, một người trong sáng lương thiện như cô, làm sao lại có thể đi tính kế người khác được chứ!

Đơn giản vì tốt bụng?

Haha...

Thực sự là rất ngây thơ.

Đó chỉ là “sự thật” mà ký chủ muốn các người nhìn thấy, con người thật là ngu ngốc.

438 người biết rõ đẳng cấp của Lạc Li nhịn không được không khỏi cười nhạo ra tiếng trong lòng.

Mẹ kiếp, lại là cô ta!

Trong mắt Lục Tinh Thần tràn đầy khϊếp sợ.

Mà cả người Giang Hoài chấn động, không phải A Li làm sao?

Tại hiện trường, chỉ còn lại tiếng khóc của Lạc Li vang lên, xung quanh chìm vào im lặng như chết chóc.

Trong mắt Tống Tuyết hiện lên một tia bối rối, cô ta đẩy Lạc Li đang rơi vào tuyệt vọng xuống đất mà không cần tốn nhiều sức, lại cẩn thận bảo vệ cái bụng nhô lên cao của mình.

“Cô đừng nói bậy, cái gì mà bỏ thuốc, tôi không biết gì hết.”

“Đồ lừa đảo... Đều là kẻ lừa đảo...” Lạc Li ngã ngồi trên mặt đất, che mặt mình lại, cô khóc thương tâm, bi thương, tuyệt vọng như vậy, nước mắt trào ra trong hốc mắt như lũ xối xả qua bờ đê.

Bởi vì bị kí©h thí©ɧ quá lớn, lại khóc rất thương tâm, cô nhanh chóng ngất đi do cơ thể quá tải.

“Bé con!”

Mọi người còn chưa kịp phản ứng thì Tống Thiên bên này cũng xảy ra chuyện, vì bị kí©h thí©ɧ quá lớn, bụng cô ta từng đợt đau quặn, máu đỏ tươi rất nhanh thấm ướt lễ phục màu trắng.

“Đau quá... Bụng tôi đau quá...”

Cô ta ôm bụng ngồi xổm xuống, thậm chí co rút thành một đoàn, cô ta đau đến mức nức nở ra tiếng.

Hiện trường hoàn toàn rối tung lên.

“Không, mọi chuyện không liên quan đến tôi, không phải tôi sai khiến cô...”

Trong nháy mắt cô ta đã biến thành thủ phạm, Tống Tuyết nhận ánh mắt như dao sắc của mọi người, cô ta luống cuống lắc đầu, thử giải thích.

Chung quy vẫn còn quá trẻ, sự hoảng loạn hiện lên trong mắt của cô ta, làm sao có thể thoát khỏi ánh mắt của mọi người.

Kết quả là, cô ta hãm hại Tô Lạc Li và âm mưa tất cả mọi chuyện, đã trở thành chuyện như đinh đóng cột, cho dù cô ta có giải thích như thế nào, cũng sẽ không có ai tin tưởng.

Dù sao thì Tô Lạc Li ngây thơ như vậy, lại không có não, nhìn như thế nào cũng không giống loại người có trí tuệ tốt này, huống chi ngay cả Giang Hoài cô thích cũng tính toán.