Chương 25

Chương 25: Em gái bệnh kiều VS Anh trai trung khuyển nhà bên (25)

“Vào ngày sinh nhật mười hai tuổi của em, Đại Bạch đã đánh nhau."

Lạc Li liếʍ liếʍ môi, nhẹ giọng nói.

Bạch Dục cứng đờ trong giây lát, anh không ngờ rằng cô đã nhìn thấy!

Năm cô mười hai tuổi, anh mười sáu tuổi.

Lúc đó, anh đã lờ mờ nhận ra tấm lòng của mình.

Đối với anh, Tô Lạc Li không giống với những người khác!

Và đám con trai ở lứa tuổi ấy, là lứa tuổi đang có những hiểu biết lơ mơ, tụ họp lại với nhau, ngoài bàn luận về trò chơi, thì chủ đề bàn tán nhiều nhất chính là con gái.

Ai xinh, ai dễ thương, ai chân dài, ai eo thon...

Còn Tô Lạc Li thì phát triển rất muộn vì bệnh tim bẩm sinh, theo như bình thường thì một bé gái mười hai tuổi đã bắt đầu dậy thì.

Nhưng cô lớn lên lại gầy và nhỏ, trông giống như một đứa trẻ bảy hoặc tám tuổi.

Là chủ nhân nhỏ của bữa tiệc sinh nhật, đám con trai đang trò chuyện

với nhau thì chủ đề đã chuyển đến trên người cô.

Năm bọn họ mười sáu tuổi đã học được cách xem phim.

Có rất nhiều bộ phim phá hoại tam quan, rất kí©h thí©ɧ đối với các cậu con trai ở độ tuổi này.

Trong số đó, có một tên biếи ŧɦái nhìn cô với ánh mắt thèm muốn, còn trêu chọc cô bằng nhiều cách khác nhau.

Trong lòng anh, cô trong sáng và hoàn mỹ như một thiên thần, không hề có chỗ cho những thứ cặn bã sỉ nhục này.

Người kia chưa kịp nói xong đã bị anh đạp ngã trên mặt đất, sau đó đã bắt đầu một hành động sỉ nhục cực kỳ tàn ác, khi những người khác kịp phản ứng và kéo anh ra thì tên khốn đó đã ngất đi.

Cuối cùng đạp gãy hai cái xương sườn, tính mạng suýt chút nữa thì không còn, cũng vì lý do này mà anh bị bố nhốt lại cả tháng.

Khi anh nhìn thấy mặt trời một lần nữa, mọi thứ đã thay đổi.

Cô gái của anh không còn quấn lấy anh nữa, hai người ngày càng xa cách.

“Lý do tại sao em, em trốn anh... là, là bởi vì anh Giang Hoài đã nói với em rằng đó mới là con người thật của anh… Nói rằng hồi anh còn đi học rất kiêu căng, là một kẻ bạo lực học đường, lúc rảnh rỗi thì thích nhất là đi đánh người, thu tiền bảo kê, còn bảo em khi không có việc gì thì tránh xa anh ra, nếu không sẽ học thói xấu của anh... "

Hơi co người lại một chút, Lạc Li nói nhỏ.

Tao ***ông nội mày, Giang Hoài!

Bạch Dục suýt chút nữa thở không ra hơi.

Anh chưa bao giờ nghĩ rằng, cô nhóc này trốn tránh anh là do bị Giang Hoài dùng kế ly gián!

Vì anh ta, anh hoàn toàn mất đi tư cách ở bên cạnh cô, chăm sóc cô sáu năm!

Nếu không phải lần này xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thì thứ anh bỏ lỡ sẽ là cả một đời!

Tốt.

Rất tốt!

Giang Hoài …

Một tia tức giận không kiềm chế được lóe lên trong mắt Bạch Dục, gân xanh thậm chí còn nổi lên trên trán, đồng tử co rút lại khiến người khác cảm thấy cực kỳ đáng sợ.

"Đại, Đại Bạch... Đừng, đừng tức giận... Là lỗi của A Li... A Li không nên nghe lời của anh Giang Hoài mà tránh xa anh..."

Cô khó chịu nuốt nước bọt, cơ thể run rẩy của Lạc Li cho thấy sự bất an của cô.

Hít thở sâu.

Hít thở sâu một lần nữa.

Sự u ám đè nén trong lòng, Bạch Dục buồn bực vò đầu bứt tóc, rất muốn giải thích nhưng lại không thể nói ra những lời kinh tởm đó.

Cô bé của anh cực kỳ đơn thuần, không nên bị thế giới bẩn thỉu này làm bẩn.

"Bé con, anh có thể không phải là người tốt... nhưng anh sẽ không bao giờ làm tổn thương em..."

Ôm chặt Lạc Li vào lòng, Bạch Dục vuốt ve gáy của cô lẩm bẩm.

"A Li tin anh!"

Gật đầu thật mạnh, Lạc Li ngẩng đầu lên nhìn anh, trong đôi mắt cô tràn ngập sự tin tưởng và phụ thuộc vô điều kiện.

Nguyên chủ đã bỏ lỡ sáu năm bởi vì sự ngu ngốc của mình, vì vậy cô nhất định sẽ bù đắp lại cho hai người bọn họ.