Chương 24

Chương 24: Em gái bệnh kiều VS Anh trai trung khuyển nhà bên (24)

Một lúc sau, Lục Li là người phản ứng lại trước, hung hăng cắn xuống.

Mùi tanh ngọt tràn ra trong miệng, kèm theo đó là sự chua xót của nước mắt.

Giống như… trái tim của anh!

Đầu óc trống rỗng, Bạch Dục ngơ ngạc nhìn Lạc Li thở hổn hển, thậm chí quên cả phản ứng.

“Cả, cả anh cũng muốn bắt nạt em…”

Ngay khi anh ngây người, Lạc Li hung hăng đẩy anh ra, đột nhiên giơ tay lên.

Nhưng cái tát cuối cùng cũng không xuất hiện trên mặt anh, Lạc Li nức nở nhắm mắt lại.

Tiếng cô khóc, khiến Bạch Dục nhận ra mình có bao nhiêu ghê tởm.

‘Bốp ——’

Anh giống như kẻ điên, hung hăng tát mình vài cái, anh xuống tay rất tàn nhẫn đến mức những dấu tay lập tức xuất hiện trên khuôn mặt.

“Anh điên rồi…”

Nghe thấy tiếng vang Lạc Li mở mắt ra, nhìn thấy Bạch Dục đang tự hành hạ mình.

Cô hốt hoảng muốn nắm lấy tay anh, nhưng đổi lại vẫn là hành vi điên cuồng của anh.

Anh không thể tha thứ cho hành vi của mình, thậm chí anh còn kinh tởm hơn tên cặn bã Giang Hoài.

Chết tiệt…

Quả nhiên… Nhân vật phản diện của mỗi thế giới đều biếи ŧɦái…

438 sợ hãi trong lòng, nó nhìn mà còn cảm thấy đau, quả thực là trời sinh một đôi cùng ký chủ!

“Đừng đánh, đừng đánh… Em không trách anh, em không trách anh, Đại Bạch, huhu…”

Lạc Li ngăn anh không được chỉ có thể ôm lấy eo anh, khóc lóc xin anh dừng lại.

“Xin lỗi… Nhóc con, anh thật kinh tởm… Lúc trước em lựa chọn rời xa anh… Là chính xác…”

Tự trách bản thân sâu sắc, Bạch Dục ủ rũ nói.

Giọng nói ban đầu trở nên nghẹn ngào, giọng điệu tràn ngập áy náy cùng hối hận.

Giờ phút này anh không còn bộ dạng lạnh lùng và tiết chế thường ngày, anh giống như một kẻ mất trí với hành vi tự ngược đãi bản thân!

“Không ghê tởm, một chút cũng không ghê tởm… huhu… Anh điên rồi sao… Sao lại có thể đánh mình như vậy… nếu anh xảy ra chuyện gì… Em phải làm sao bây giờ…”

Tiếng khóc nức nở, Lạc Li dùng hai tay nhẹ nhàng nâng mặt anh lên thổi thổi, muốn dùng cách này giúp anh cảm thấy bớt đau hơn.

“Em không cần an ủi anh, thật ra anh biết, em luôn chán ghét anh… Từ lúc em mười hai tuổi đến nay đều luôn tránh mặt anh…”

Lộ ra một nụ cười tự giễu, ánh mắt Bạch Dục càng chua xót khi nhớ về quá khứ.

Anh còn nhớ rõ, lúc còn rất nhỏ, cô bám lấy anh không buông, thậm chí dành thời gian cho anh còn nhiều hơn Giang Hoài.

Lúc ấy bọn họ, thật sự rất hạnh phúc, mà lúc ấy anh thích nhất là nâng cô lên cao, nghe tiếng cô cười khúc khích, cùng giọng nói dịu dàng hô to Đại Bạch cao thêm chút, cao thêm chút…

Nhưng từ khi sinh nhật mười hai tuổi của cô về sau đều thay đổi.

Cô không còn luôn dính người giống như trước, đôi mắt trong veo kia không còn sự tin tưởng và mong đợi mà chỉ còn lại nỗi sợ hãi sâu thẳm.

Thậm chí khi anh chủ động tìm cô, cô sẽ sợ hãi trốn ở phía sau Giang Hoài tìm sự bảo vệ.

Đến tột cùng vì sao bọn họ biến thành như vậy, đến bây giờ anh vẫn không rõ.

Nghe Bạch Dục nói khiến Lạc Li nhíu chặt mày, cố gắng nhớ về kí ức năm mười hai tuổi.

Một lúc sau, cô nở nụ cười chế nhạo trong lòng.

Cho nên, có thể nói ban đầu nguyên chủ có bao nhiêu ngu ngốc!

“Ba Tám, rốt cuộc Chủ thần của bọn mi chọn lựa nam nữ chính như thế nào vậy, loại rác rưởi này cũng có thể làm nam chính!”

438【…】

Tội gì làm khó nó, nó cũng chỉ là một hệ thống mà thôi.

Người ta đều nói làm người rất khó, nhưng nó thấy, thật sự là làm chủ hệ thống mới khó!