Chương 23

Nếu không phải Tô Lạc Li thì là ai?

“Không vội, nếu hồ ly thì một ngày nào đó đuôi của nó sẽ lộ ra, chúng ta chờ đối phương chui đầu vào lưới là được rồi.”

Thang Tử Hành cười lạnh một tiếng, trong mắt hiện lên vẻ nguy hiểm.

****

Đêm đó, Bạch Dục mất ngủ.

Chỉ cần anh nhắm mắt lại, trong đầu anh sẽ hiện lên dáng vẻ tủi thân của Tô Lạc Li.

Người làm cô nhóc đó khổ sở anh sẽ không bỏ qua.

Nhưng anh hiểu rõ hơn người khác, cô nhóc đó thích tên cặn bã kia như thế nào!

Nếu anh động vào Giang Hoài, chỉ sợ là cô sẽ hận anh cả đời…

Trong lòng có cảm giác buồn, không thể lý giải được, vẻ mặt lạnh lùng liền thay đổi, giữa lông mày mơ hồ hiện lên vẻ tàn nhẫn, rất nhanh liền biến mất.

Từ trên giường đứng dậy, Bạch Dục chuẩn bị xuống lầu uống rượu, lúc này chỉ có rượu mới có thể khiến anh bớt suy nghĩ hơn.

Vừa mở cửa, anh liền thấy Tô Lạc Li ngồi xổm bên cửa.

Cơ thể nhỏ nhắn co lại thành quả bóng, mặt vùi vào đầu gối, cơ thể run rẩy lộ ra vẻ yếu đuối

“Nhóc con!”

Thở nhẹ một tiếng, Bạch Dục lập tức ngồi xổm xuống ôm cô vào lòng.

Cơ thể cô rất lạnh, điều đó chứng tỏ cô đã ngồi ở đây rất lâu.

“Đại Bạch… Thật xin lỗi, có phải em đã làm phiền anh không… Em, em chỉ là muốn ngồi ở đây…”

Lạc Li chậm rãi ngẩng đầu lên, nước mắt chảy dài như hạt trân châu, mũi hồng hồng vì khóc, dáng vẻ đáng thương khiến người khác đau lòng.

“Em bị ngốc à… Tại sao không gõ cửa!”

Anh ôm chặt cô vào lòng, Bạch Dục quở trách nói, trái tim anh như bị người ta đâm một nhát khiến anh cảm thấy khó chịu.

“Thật xin lỗi… Chỉ là mỗi lần nghĩ tới anh Đại Bạch, trong lòng A Li liền cảm thấy khó chịu… Tại sao… Mọi chuyện lại biến thành như vậy…”

Lạc Vi mím môi, cười khổ một tiếng.

Cô rõ ràng đang cười, nhưng nước mắt lại không ngừng chảy xuống.

Trái tim như tan thành mảnh vỡ khi những bức ảnh đó bị lộ ra và những lời nói của Giang Hoài, không thể ghép lại được nữa.

“Qua rồi, đều đã qua rồi, đừng nghĩ tới, ngoan…”

Hơn nửa ngày Bạch Dục mới khàn giọng nói thành tiếng.

Đầu lưỡi áp vào hàm miệng, giữa môi và răng cảm thấy chua xót, anh… mẹ nó thật sự muốn gϊếŧ người!

“Đúng vậy… Từ hôm nay A Li đã được tự do, không cần phải diễn trò trước mặt nhà họ Giang nữa, cũng không cần vất vả lấy lòng anh Giang Hoài nữa… Nhưng tại sao… Trái tim của em vẫn rất đau…”

Tay cô nắm chặt áo anh, Lạc Li nghẹn ngào nói giống như một con thú bị thương, tràn đầy tuyệt vọng bất lực, cô không thể làm gì khác hơn là tự liếʍ láp vết thương của mình.

“Cô nhóc… Tại sao phải là hắn ta chứ, chẳng lẽ anh không được sao…”

Trái tim anh đau không thôi, Bạch Dục ôm mặt cô nói.

Anh sẵn sàng làm tất cả mọi thứ vì cô, cho dù là mạng sống của mình!

Nhưng tại sao cô không bao giờ quay đầu lại nhìn anh.

Rốt cuộc anh kém hơn Giang Hoài ở chỗ nào?!

Bị ánh mắt đau lòng của anh làm cho sợ hãi, Lạc Li quên cả khóc: “Đại, Đại Bạch…”

Còn chưa kịp phản ứng, Bạch Dục đã hôn lên môi cô.

Anh sợ.

Sợ nghe cô từ chối anh.

Sợ nghe những lời khiến anh đau lòng.

Chỉ có lấp kín miệng cô, anh mới có thể an tâm!

Nụ hôn này, cũng không kiều diễm.

Thay vào đó là sự tuyệt vọng.

Đau…

Sự điên cuồng của Bạch Dục khiến Lạc Li hoảng sợ, nước mắt theo gò má chảy xuống môi, hòa huyện vào môi của hai người.