Thế Giới 1 - Chương 1-1: Thủy Táng - Chân nhũn ra thật này...

Những con quỷ ở ngoài cửa đang nhìn cậu.

Đèn trên hành lang nhấp nháy rồi vụt tắt, bóng tối tĩnh mịch và u ám bao trùm toàn bộ không gian. Bên ngoài khung cửa sổ cũ kỹ đầy bụi bẩn, một đôi mắt sưng tấy ngấn nước nhìn cậu chằm chằm.

Độc ác, hận thù, điên cuồng.

Kiều Dực Chu nín thở, thậm chí còn không dám hít một hơi, cậu chỉ biết rằng nữ quỷ đó đang tìm người sống.

Tí tách tí tách, nữ quỷ với mái tóc dài ướt sũng đứng ở cửa, những giọt nước rơi ra khỏi đuôi tóc rớt mạnh xuống sàn nhà, phát ra những âm thanh ngắn ngủi làm người ta sợ chết khϊếp.

Ngay lúc cô ta định lao vào thì như bị một bức tường chặn lại, hoàn toàn không thể đi vào được.

Trán Kiều Dực Chu rỉ đầy mồ hôi lạnh, mơ hồ nhìn thấy hai lá bùa màu vàng dán trên cửa.

Hiện tại, cậu... tạm thời được an toàn.

Nhưng nhìn nhau thế này vẫn khiến cậu cảm thấy rợn người.

Như thể đã biết mình không thể vào được, lúc này bóng dáng nữ quỷ mới biến mất khỏi cửa.

Kiều Dực Chu thở hổn hển từng hơi một, vùng vẫy muốn đứng dậy khỏi ghế nhưng cậu đã bị trói chặt vào ghế bằng một sợi dây thừng, hoàn toàn không thể cử động được.

Cái dây chết tiệt!

Lúc này, một khuôn mặt hoảng loạn khôn cùng xuất hiện bên ngoài khung cửa sổ cũ kỹ đầy bụi bẩn.

"Cứu với! Cứu tôi với!"

Người đó cực kỳ hoảng loạn đập vào cánh cửa, rầm rầm rầm, âm thanh càng lúc càng lớn hơn, hy vọng Kiều Dực Chu có thể cứu mình.

Kiều Dực Chu hoàn toàn ngẩn người. Chẳng phải nữ quỷ đã đi mất rồi sao?

Cậu đang định vùng vẫy để đứng dậy——

“A a a a!!”

Nữ quỷ ấy chợt xuất hiện từ trong bóng tối, hung hăng cắn rớt một mảng thịt trên cổ người đàn ông. Ánh đèn trên hành lang chớp tắt như bị hỏng, những tiếng kêu cứu yếu ớt nhanh chóng im bặt, tất cả hòa vào bóng tối như mực bắn tung tóe.

Kiều Dực Chu mở to mắt, tận mắt nhìn thấy cổ người đó bị bẻ gãy giống hệt một cây bồ công anh bị gãy rễ, máu bắn tung tóe lên tấm kính phủ đầy bụi bẩn.

Thì ra nữ quỷ đó thấy mình không có cách nào đi vào trong nên vẫn luôn ở bên ngoài cửa ôm cây đợi thỏ, đợi cậu đi ra ngoài!!!

Cả người Kiều Dực Chu run lên không thể khống chế được, tim đập dồn dập như muốn nhảy lên cổ họng.

Nếu như không có người đàn ông lúc nãy xuất hiện rồi bị nữ quỷ bắt đi trước... thì người chết lúc này, chính là cậu!

Tiếng phát thanh trên trần phòng kín lặp lại ba lần, tiếng máy móc lạnh lùng vang lên…

"Tất cả người chơi ở vòng đầu đều đã chết hết, lũ quái vật được trao quyền săn lùng người chơi mới."

Ngay tại lúc này, hai tấm bùa hộ mệnh ở cửa bị đốt cháy không còn một mảnh!

Kiều Dực Chu sững sờ, sợi dây lý trí hoàn toàn đứt phựt.

“Má nó!”

Người đàn ông vừa rồi là người chơi cuối cùng ở vòng một!

Kiều Dực Chu càng vùng vẫy kịch liệt hơn, giữa cậu và nữ quỷ gϊếŧ người như ngóe đó chỉ cách nhau có mỗi một bức tường. Nếu như bị bắt thì cậu sẽ giống với những người chơi bị bắt kịp ở vòng một, xác chết sẽ bị ăn sạch sẽ.

Thế nhưng điều may mắn nhất đó là, nữ quỷ đó vừa cố gắng đi vào chưa được bao lâu, trong tiềm thức vẫn cảm thấy mình không thể vào được. Nhưng hai tấm bùa màu vàng trước cửa đã cháy rụi, sớm muộn gì nữ quỷ đó cũng sẽ biết! Trước sau gì nó cũng sẽ vào đây!

Mồ hôi lạnh rướm ra ướt đẫm lưng cậu, hơi thở của Kiều Dực Chu càng lúc càng dồn dập, da cổ tay bị sợi dây thừng cọ xát đến tróc da.

Nhanh lên, nhanh lên!

Cũng không biết vì lý do gì mà sức lực của cậu như thể đã bị rút cạn, hoàn toàn không thể thoát khỏi trói buộc này.

Vào lúc này, một giọng nói khác với lần phát thanh trước đó đột nhiên vang lên, nó vang lên từ ngay trong đầu cậu——

"Đang liên kết với ký chủ."

Kiều Dực Chu: "...Ai đó?"

Đầu óc cậu cực kỳ rối loạn. Rõ ràng là một giây trước đó cậu vẫn còn đang ở trong nhà, mà tại sao vào giây tiếp theo cậu đã bị đưa đến cái nơi quỷ quái này chứ?

Kiều Dực Chu nghi ngờ tới giọng nói đang ở trong đầu mình: "Mày bắt cóc tao à?"

"Rõ ràng là ký chủ đã tự mình đến thế giới này trước, tôi vì cứu cậu nên mới liên kết với cậu đấy nhá, bây giờ tất cả năng lượng đều đã sử dụng hết rồi."

“Ý mày là sao?”

"Nếu không nhờ có tôi, cậu đã bị ý thức thế giới loại bỏ từ lâu rồi. Người mà cậu xuyên vào cũng tên là Kiều Dực Chu, là một thằng chuyên môn đi giả gái, đã vô dụng mà còn trà xanh nữa, đã vậy còn đi dụ dỗ người mọi lúc mọi nơi, cậu ta chỉ biết khóc với khóc, sau đó cậu ta bị Phương Diễm bỏ rơi rồi bị lệ quỷ xé xác mà chết."

Đồng hồ đếm giờ lơ lửng trên không trung, dòng chữ màu đỏ như đang chảy máu, giương nanh múa vuốt xuất hiện trước mặt Kiều Dực Chu——

"4:01:04"

"Đây là cái gì?"

"Đếm ngược thời gian sống."

Kiều Dực Chu hét lên đờ cờ mờ, không quan tâm đến những gì hệ thống nói.

Thời gian trôi qua từng chút một, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.

Tiếng đồng hồ bấm giờ không ngừng vang vọng bên tai, ngay sau đó, thời gian trên đồng hồ đếm giờ đã đã chuyển thành——"3:59:14"

Kiều Dục Chu mím chặt đôi môi tái nhợt, hít một hơi sâu, mạnh mẽ ép mình bình tĩnh lại.

Cậu không thể hoảng sợ được.

Mọi phản ứng của bản thân cậu đều bị nữ quỷ nhìn thấy!

Nếu cậu thực sự hoảng sợ tột cùng, nữ quỷ sẽ nhận ra lá bùa đã bị đốt cháy và lập tức lao vào đây, cái mạng nhỏ này của cậu sẽ bị đe dọa.