Chương 30.3

“Em ấy rất dễ để cho người ta thích.” Lâm Phi bình tĩnh nói, “Thích em ấy là chuyện rất bình thường, cho nên cậu có thể thích em ấy hơn.”

Lâm Lạc Thanh:!!!

Lâm Lạc Thanh cảm thấy Lâm Phi không có trái tim!

Đây là lời trích dẫn của tra nam mà!

Cháu trai của cậu sao có thể không biết xấu hổ mà nói những lời đó ra khỏi miệng!

“Cháu không hề quan tâm cậu luôn à? Mất công cậu còn thích cháu nhất, cháu đúng là hào phóng, hoàn toàn không cần!”

Cậu nói xong, cố ý quay đầu đi không để ý đến Lâm Phi nữa, tỏ vẻ mình đang rất tức giận.

Lâm Phi đã lâu rồi chưa thấy cậu tức giận. Khoảng thời gian này họ ở chung rất vui vẻ, vui đến nỗi cậu bé đã quên mất Lâm Lạc Thanh cũng sẽ tức giận.

Cậu bé nhìn Lâm Lạc Thanh đang tức giận, những ký ức trước đó lại bay lên, cảnh cậu xấu tính, cậu nhục mạ còn cả cảnh cậu vì tức giận mà giơ tay và chổi lên.

Lâm Phi thật ra cũng không sợ Lâm Lạc Thanh, tính cách bé quá lạnh lùng, những cảm xúc quá mãnh liệt như thích và sợ hãi đối với cậu bé mà nói là cực kỳ xa lạ. Cậu bé vốn không có nhiều cảm xúc như vậy, chứ đừng nói là cho người cậu bé không thích thêm chút cảm xúc nào.

Cho nên cậu bé sẽ không bởi vì Lâm Lạc Thanh đánh mình mà trở nên co rúm, cậu bé chỉ là bình tĩnh tránh né, khi tránh không được thì im lặng chịu đựng, quật cường trưởng thành.

Nhưng cậu bé cũng chỉ là một đứa trẻ.

Nếu có thể chung sống tốt với Lâm Lạc Thanh thì cậu bé cũng không muốn mỗi ngày đều đấu trí đấu dũng với Lâm Lạc Thanh, ghét nhau như chó với mèo.

Cậu bé đã từng cho rằng Lâm Lạc Thanh không thể thay đổi được nữa, bé chắc chắn sẽ phải lớn lên trong sự ồn ào ầm ĩ của Lâm Lạc Thanh đến khi mình đủ tuổi có thể tự lập ra ngoài ở.

Nhưng mấy ngày nay, bé phát hiện không phải như vậy, Lâm Lạc Thanh cũng có thể nói chuyện bình thường với bé, có thể chung sống rất tốt.

Lâm Phi thích Lâm Lạc Thanh mấy ngày nay chung sống với bé, nên cậu bé không muốn Lâm Lạc Thanh lại biến về như trước.

Ồn ào khiến người ta chán ghét, như bây giờ là rất tốt.

Nhưng cậu bé lại chọc Lâm Lạc Thanh giận mất rồi.

Lâm Phi chớp mắt, nhìn Lâm Lạc Thanh đang tức giận, trong lòng cậu bé có hơi buồn rầu. Thế này thì phải làm sao bây giờ?

Lúc trước, Lâm Lạc Thanh khi tức giận sẽ mắng bé hoặc đánh bé, nhưng bây giờ Lâm Lạc Thanh không đánh bé cũng không mắng bé. Cậu còn nắm tay bé, chỉ là không thèm nhìn, không để ý tới bé.

Vì sao cậu lại tức giận nhỉ? Cậu bé nói sai gì rồi sao? Nhưng Quý Nhạc Ngư thật sự làm cho người ta thích hơn cậu bé mà.

Bé trộm liếc mắt nhìn Lâm Lạc Thanh, thấy Lâm Lạc Thanh vẫn quay mặt không nhìn bé. Cậu bé do dự một lát, mới nhẹ giọng nói, “Mẹ cháu từng nói, người lớn đều thích trẻ con ngoan ngoãn đáng yêu hơn.”

Lâm Lạc Thanh đã để ý thấy cậu bé lén quan sát mình, nhưng trong lòng cậu tò mò, muốn nhìn xem Lâm Phi sau đó sẽ làm như thế nào, có thể chủ động làm hòa với mình không, cho nên cậu mới quay đầu không nhìn bé mãi.

Lúc này bỗng nhiên nghe thấy Lâm Phi nói một câu như vậy, Lâm Lạc Thanh cuối cùng cũng quay đầu lại nhìn cậu bé.

Lâm Phi đứng cạnh con đường cái thật dài, trông cậu bé nho nhỏ, an tĩnh lại yên lặng, giống cây con còn chưa lớn lên, trong dòng người mênh mông vội vàng trên thế gian, sự non nớt của bé dễ dàng bị xem nhẹ.

“Cháu không phải kiểu trẻ con đáng yêu ngoan ngoãn mà người lớn thích,” Giọng điệu của cậu bé bình tĩnh không chứa một tia cảm xúc nào, như là bé chỉ đang nói một đạo lý, không chứa vui buồn của chính mình, “Cho nên cậu thích Tiểu Ngư hơn cũng rất bình thường, là tự bản thân cháu không làm cho người ta thích, không phải vấn đề của cậu.”

Cậu bé nhìn Lâm Lạc Thanh, vẫy tay với cậu.

Lâm Lạc Thanh nằm mơ cũng không ngờ cậu bé sẽ nói như vậy, cả người cậu đều ngây ngốc, ma xui quỷ cúi người xuống.

Lâm Phi kiễng chân, giơ tay xoa tóc cậu, thanh âm có chút dịu dàng, “Vậy nên cậu đừng nóng giận nữa, ngoan.”

Cậu bé nhìn Lâm Lạc Thanh, ánh mắt vừa chân thành vừa mềm mại.

Cậu bé không muốn Lâm Lạc Thanh tức giận, nhưng cậu bé cũng không làm thế nào thì Lâm Lạc Thanh mới có thể không tức giận, bé chỉ có thể học cách cậu dỗ mình để dỗ Lâm Lạc Thanh.

Đây là cách cậu bé học được từ chỗ Lâm Lạc Thanh, trong giây phút này, cậu bé lại bất ngờ trả lại cho Lâm Lạc Thanh.

Lâm Lạc Thanh nhìn cậu bé, nhìn chằm chằm.

Cậu chưa từng ngờ rằng tình cảnh như thế này sẽ xảy ra, cũng như cậu chưa từng ngờ rằng cậu sẽ nghe thấy được chữ "ngoan” này từ trong miệng Lâm Phi.

Cậu nhìn Lâm Phi, lần đầu tiên phát hiện, cậu bé còn dịu dàng, mạnh mẽ hơn so với cậu tưởng tượng.

Tác giả có lời muốn nói:

Cách sống chung của Lạc Thanh và Phi Phi đại khái là: Lạc Thanh chữa khỏi Phi Phi, Phi Phi chiều chuộng Lạc Thanh.

Phi Phi: dỗ xong người này phải dỗ người kia, dỗ xong em trai lại phải dỗ cậu, nhân viên dỗ người chuyên nghiệp (tuy rằng bé chỉ biết mỗi một chiêu).