Chương 30.2

Lâm Lạc Thanh lập tức kinh ngạc nghiêng đầu đi, còn chưa kịp hỏi thì đã nghe thấy Quý Dữ Tiêu dịu dàng nói, “Nếu bây giờ anh có thể đứng lên, thì anh chắc chắn sẽ đi đến ôm em một cái, nhưng rất xin lỗi, hiện giờ anh không thể đứng lên, cho nên anh chỉ có thể ôm em như vậy.”

Mặt Lâm Lạc Thanh trong thoáng chốc đỏ bừng.

Giọng điệu của cậu yếu ớt, lại có hơi ngây ngô không thể nói thành lời, “Vì sao lại bỗng dưng ôm em?”

Quý Dữ Tiêu thả lỏng tay ra, nhìn khuôn mặt phủ màu đỏ của cậu, trong mắt anh tràn đầy nhu tình, “Chắc là do nam thần của em cảm thấy em rất đáng yêu.”

Lâm Lạc Thanh bị anh nhìn chằm chằm như vậy, trong phút chốc cũng không biết nói gì, chỉ là trong lòng cậu hình như có con hươu sao nhẹ nhàng dẫm lên.

Trong đầu cậu nghĩ đến câu thơ đó — sáng sớm một hươu sao, dẫm nhẹ lên trán tôi, thế giới đẹp biết bao.

Hiện tại, con hươu sao kia biến thành Quý Dữ Tiêu, nhưng anh cũng không dẫm lên trán cậu mà dẫm vào lòng cậu.

“Em đi đón Phi Phi.” Lâm Lạc Thanh vô thức nói.

Cậu mím môi, trong mắt có tia sáng rất nhỏ nhảy lên, cuối cùng cậu liếc mắt nhìn Quý Dữ Tiêu một cái, xoay người đi ra ngoài.

Quý Dữ Tiêu nhìn bóng dáng của cậu, chậm rãi nở nụ cười.

Vợ anh đúng là ngây thơ đến bất ngờ, rõ ràng ngoài miệng cái gì cũng dám nói, mỗi ngày đều kêu gào đòi kiểm hàng, thế mà anh chỉ hơi chạm một chút cũng có thể đỏ mặt.

Thật là đáng yêu.

Khi Lâm Phi ra cổng trường nhìn thấy Lâm Lạc Thanh thì cậu bé có hơi kinh ngạc. Đằng sau cậu không có chiếc xe quen thuộc của Quý Dữ Tiêu.

Hôm nay ngồi taxi à? Cậu bé thầm nghĩ, đi đến chỗ Lâm Lạc Thanh.

Lâm Lạc Thanh đi nhanh hơn cậu bé, đến trước mặt cậu bé trước một bước, dắt lấy tay bé, “Đằng trước có một cửa hàng đồ ngọt mới, chúng ta đi mua ít đồ về ăn được không?”

Lâm Phi không có ý kiến, “Vâng.”

Lâm Lạc Thanh dẫn cậu bé đi, vừa đi cậu vừa suy nghĩ những lời định nói ở trong lòng.

Cậu cố ý đuổi Tiểu Lý về trước để nói riêng mấy lời với Lâm Phi.

Lời này thật ra cũng không phải là Tiểu Lý không thể nghe, nhưng cậu mong là chỉ có cậu và Lâm Phi nói chuyện với nhau thôi.

“Cậu và chú Quý của cháu đã đăng ký rồi, đăng ký nghĩa là chính thức kết hôn. Sau này cháu không thể gọi anh ấy là chú Quý nữa, phải gọi anh ấy là mợ.” Lâm Lạc Thanh cúi đầu nhìn về phía Lâm Phi, nhỏ giọng nói.

Lâm Phi nghi ngờ ngẩng đầu, trong mắt là ba phần khó hiểu, ba phần kỳ lạ và bốn phần kinh ngạc, “Đàn ông cũng có thể gọi là mợ ạ?”

Lâm Lạc Thanh:…

“Thế thì hay là cháu gọi anh ấy là cậu?”

“Cậu?” Lâm Phi lặp lại một lần.

Lâm Lạc Thanh nghe giọng phát âm mềm mại của cậu bé, chỉ cảm thấy cậu bé không phải đang gọi ‘cậu’ mà đang gọi ‘cha nuôi’.

“Ừ, cháu gọi anh ấy như vậy đi.” Cậu nói.

Lâm Phi gật đầu, nhỏ giọng lặp lại, “Cậu.”

Lâm Lạc Thanh nghe thấy, những lời nói ngậm trong miệng lại nuốt xuống.

Cậu cân nhắc một lúc lâu, mới dịu dàng nói, “Như cần cháu sửa lại cách xưng hô thôi, Tiểu Ngư cũng sẽ sửa lại xưng hô tương ứng, về sau thằng bé có thể sẽ gọi cậu là ba.”

Lâm Phi “À” một tiếng, sắc mặt bình tĩnh.

Lâm Lạc Thanh cẩn thận quan sát cậu bé, thấy cậu bé hình như không có dao động cảm xúc gì, mới tiếp tục nói, “Thằng bé gọi cậu là ba thì cậu sẽ phải chăm sóc thằng bé như một người ba. Cho nên sau này cậu không thể chỉ đón đưa một mình cháu đi học nữa, cậu cũng phải đón đưa thằng bé, giúp nhóc đấy tắm rửa, nói chuyện phiếm với nó, xem bài tập của nó, giống như cậu đối xử với cháu vậy. Nhưng chú Quý của cháu cũng sẽ làm chuyện tương tự, thành cậu của cháu rồi thì anh ấy cũng sẽ đối xử với cháu giống như Tiểu Ngư. Thế nên sẽ tương đương là cả hai đứa đều có hai người thân, được chứ?”

“Được.” Lâm Phi bình tĩnh nói.

“Nhưng cậu vẫn sẽ thích nhất cháu.” Lâm Lạc Thanh bảo đảm với cậu bé, “Tuy rằng cháu và Tiểu Ngư đều như là con của cậu, cậu sẽ đối xử bình đẳng với hai đứa, nhưng trong lòng, cậu thích cháu hơn, cháu mãi mãi là bé con mà cậu thích nhất.”

Lâm Phi nghe được những lời này của cậu thì trong mắt bé mới thêm chút cảm xúc.

Cậu bé hình như có hơi thắc mắc, ngẩng đầu lên nhìn về phía Lâm Lạc Thanh, trong đôi mắt trong trẻo không gợn sóng tràn đầy sự trong sáng của trẻ con.

Một lúc lâu sau, Lâm Lạc Thanh nghe được giọng nói bình tĩnh không có cảm xúc gì của Lâm Phi, “Cậu cũng có thể thích Tiểu Ngư hơn.”

Cậu bé nói, “Người lớn đều thích trẻ con ngoan ngoãn đáng yêu hơn, cháu biết, cho nên cậu có thể thích em ấy hơn.”

Hơn nữa, cậu vốn cũng đâu thích chính mình.

Lâm Lạc Thanh không ngờ cậu bé sẽ trả lời như vậy, kinh ngạc nói, “Cháu nói gì vậy? Cháu không tin à?”

Lâm Phi đúng là không tin lắm. Tuy rằng dạo này hai người họ ở cùng nhau rất tốt, nhưng trước đây, họ sống với nhau cũng đâu có tốt. Cậu bé chỉ là đứa kéo chân sau bị ép không có cách nào đành giao vào tay Lâm Lạc Thanh, cậu bé biết rõ, bé không phải là con của Lâm Lạc Thanh, cho nên Lâm Lạc Thanh không thích cậu bé là chuyện rất bình thường.

Hơn nữa, đứa trẻ như Quý Nhạc Ngư vốn rất dễ khiến người lớn thích. Người lớn thích cậu nhóc là chuyện quá bình thường, cho nên Lâm Lạc Thanh thích cậu nhóc cũng không có gì là sai.

Không cần phải thích mình nhất, cậu bé vốn không làm cho người ta thích giống như Quý Nhạc Ngư, cho nên cậu thích Quý Nhạc Ngư hơn cũng được.