Chương 30.1: Thích ai hơn

Quý Dữ Tiêu thật ra không nghĩ tới mặt này, anh chỉ đơn giản là sợ nhiều người nhiều miệng, sẽ có người nói điều gì không nên nói, khiến Lâm Phi không vui. Lúc này khi nghe Lâm Lạc Thanh nói như vậy thì Quý Dữ Tiêu mới ngẫm nghĩ lại, cảm thấy anh nói cũng đúng.

Họ là người một nhà, không có lý nào chỉ có ba người anh, Lâm Lạc Thanh và Quý Nhạc Ngư về nhà, lại để Lâm Phi một mình ở đây, dù có là do anh suy nghĩ cho Lâm Phi, thì kết quả này đối với Lâm Phi cũng không thể nói là không gây thương tổn.

“Là do anh sơ sót.” Quý Dữ Tiêu thành khẩn nói, “Anh chỉ nghĩ lúc đó chúng ta về mà có nhiều người nhiều miệng, thì có thế sẽ nói chuyện không đúng mực, nhưng anh lại không nghĩ đến việc để một mình Lâm Phi ở lại thì thằng bé cũng sẽ không vui. Vậy đưa nó về cùng đi. Lát nữa anh nói với ba một tiếng, để hôm đấy ông ấy nói chuyện chú ý hơn.”

“Vâng.” Lâm Lạc Thanh gật đầu đáp.

Cậu nhìn đồng hồ, cách giờ Lâm Phi tan học, còn hơn một tiếng.

Lâm Lạc Thanh ngồi yên trong phòng sách để đọc sách một lát, mãi cho đến khi đồng hồ báo giờ đón Lâm Phi kêu lên, thì cậu mới đứng lên, nói với Quý Dữ Tiêu, “Em đi đón Phi Phi.”

“Đi đi.” Quý Dữ Tiêu cười nói.

Lâm Lạc Thanh nhìn anh, dịu dàng nói, “Hôm nay là ngày cuối cùng em chỉ đón một mình thằng bé, bắt đầu từ ngày mai, em sẽ đi đón Tiểu Ngư trước, sau đó mới đón Phi Phi.”

Quý Dữ Tiêu thắc mắc nhìn cậu, không nói gì.

Lâm Lạc Thanh nở nụ cười, trong giọng nói mang theo ngọt ngào, “Chúng ta đã kết hôn rồi, em cũng là ba của Tiểu Ngư, cho nên tất nhiên là không thể chỉ đi đón Phi Phi, nếu không thì sẽ thành ra không công bằng với Tiểu Ngư?”

Quý Dữ Tiêu không ngờ cậu nhanh chóng hòa mình vào nhân vật ba ba như vậy, nở nụ cười, “Cũng không cần phải công bằng như vậy. Phi Phi là cháu ngoại của em, em yêu thằng bé nhiều hơn một chút là tất nhiên.”

“Lòng em có thể thích nó nhiều hơn một chút, nhưng trên hành động, em không thể chỉ hướng về nó, nếu không thì bọn em sẽ vẫn là hai chủ thể đơn độc. Em phụ trách Phi Phi, anh phụ trách Tiểu Ngư, như vậy thì gia đình này không có ý nghĩa gì cả. Nếu trong nhà có hai người lớn, thì hai đứa nó nên cảm nhận được sự yêu thích của cả hai người lớn, như vậy thì bọn nó mới có thể giống những đứa trẻ khác được, có được hai phần yêu thương giống nhau lại khác nhau từ người lớn.”

“Nếu chúng ta là một nam một nữ thì hiện tại nên là một ba và một mẹ, chúng ta sẽ giống một gia đình bốn người bình thường, Tiểu Ngư và Phi Phi cũng sẽ có được tình thương của ba và của mẹ. Nhưng chúng ta không phải một nam một nữ, cho nên chúng ta chỉ có thể cho hai đứa nó hai phần tình thương của ba. Chuyện này không nên bởi vì em không phải người thân của thằng bé, hoặc là em có cháu ngoại của mình và anh cũng có cháu trai của mình mà thay đổi, nếu không thì đối với đứa nhỏ mà nói là rất vô trách nhiệm.”

“Bởi vì chúng ta kết hôn, thằng bé cũng sẽ gọi em là ba. Nếu em gánh vác thân phận này thì nên gánh vác trách nhiệm đối với thằng bé.”

Trước khi kết hôn, Quý Dữ Tiêu đã từng cực kỳ lo lắng không biết Lâm Lạc Thanh có thể đối xử tử tế với Quý Nhạc Ngư hay không.

Hiện tại đối với anh mà nói, Quý Nhạc Ngư là sự tồn tại đáng quý trọng nhất, anh cần phải chăm sóc tốt cho cậu nhóc, để cậu nhóc bình an, vui vẻ lớn lên, cho nên anh không quan tâm đến mặt gì khác của Lâm Lạc Thanh, anh chỉ mong cậu có thể đối xử tử tế với Quý Nhạc Ngư.

Đây cũng là lý do đầu tiên mà lúc ấy, anh có mấy cái hợp đồng trước hôn nhân với Lâm Lạc Thanh.

Nhưng bây giờ khi nghe lời nói của Lâm Lạc Thanh, anh bỗng cảm thấy mình trước đây đúng là lo lắng nhiều quá.

Tuy rằng anh không biết vì sao cậu hoàn toàn khác với tư liệu điều tra được, nhưng Quý Dữ Tiêu rất vui vì Lâm Lạc Thanh như vậy xuất hiện trước mặt mình, còn kết hôn với mình.

Mỗi một chuyện, mỗi một ý tưởng của cậu đều hoàn mỹ phù hợp với mong đợi và hy vọng của anh.

Cậu thật sự giống như món quà được cẩn thận chuẩn bị được trời cao ban cho để đền bù cho anh. Sao lại có người cảm thấy cậu bình phàm và tầm thường nhỉ?

Rõ ràng là chỉ cần cậu tồn tại trước mắt anh là anh sẽ cảm thấy nhẹ nhàng vui sướиɠ.

Tay Quý Dữ Tiêu kéo lại, điều chỉnh hướng của xe lăn, lăn đền chỗ cậu.

Lâm Lạc Thanh thấy anh lăn xe đến chỗ mình thì thắc mắc đi qua, hỏi anh, “Làm sao vậy?”

Quý Dữ Tiêu vẫy tay, ý bảo cậu sát vào một chút.

Lâm Lạc Thanh cũng không nghĩ nhiều, khom lưng cong đầu gối muốn nghe anh nói chuyện.

Nhưng cậu mới vừa tới gần thì Quý Dữ Tiêu đã vươn tay, kéo cậu ôm vào trong ngực.