Khúc Anh Triết và Ngụy Tuấn Hòa nghe thấy vậy thì cũng yên lặng nhìn về phía Quý Dữ Tiêu.
Quý Dữ Tiêu không biết sao, lại quay đầu nhìn về phía Lâm Lạc Thanh.
Anh vừa quay sang nhìn thì những người còn lại cũng nhìn về phía cậu. Lâm Lạc Thanh cảm nhận được ánh mắt của bốn người, do dự một chút, nhẹ nhàng nói, “Tạm thời chưa làm đám cưới.”
Cậu nở nụ cười, “Tôi là diễn viên, sau này còn phải đi đóng phim. Tôi không muốn khi mọi người nhìn thấy tôi thì việc đầu tiên nhớ đến không phải tác phẩm hay con người của tôi, mà là chuyện tôi là đối tượng kết hôn của Quý Dữ Tiêu.”
Trang Việt không ngờ cậu sẽ nói như vậy, dù sao cậu cũng đang cõng trên người hình tượng yêu thầm Quý Dữ Tiêu mười lăm năm, vội vàng kết hôn, nhưng lại không sốt ruột làm đám cưới, quả thực không khoa học!
Cậu ta lặng lẽ liếc nhìn Quý Dữ Tiêu, “Cậu cũng không sốt ruột à?”
Quý Dữ Tiêu cũng không ngờ Lâm Lạc Thanh sẽ nói như vậy, nếu lời này của cậu bị Quý Hòe nghe thấy, thì sẽ càng chứng minh là cậu chỉ vì danh lợi mới ở bên anh.
Quý Dữ Tiêu bỗng cảm thấy có hơi tiếc nuối, sao hôm nay Quý Hòe không ở đây nhỉ?
Anh quay đầu nhìn về phía Lâm Lạc Thanh, cười nói, “Không sốt ruột thật à?”
Lâm Lạc Thanh vừa thấy vẻ mặt và giọng điệu này của anh thì biết anh lại đang trêu mình.
Làm ơn đi, việc này cũng không phải do cậu quyết định. Trước khi hai người kết hôn, Quý Dữ Tiêu đã nói là thân thể hiện tại của anh không tiện, anh không định làm đám cưới, cho nên cậu có sốt ruột cũng làm gì được đâu.
Lâm Lạc Thanh mỉm cười, “Em có thể ở bên anh là được, nhưng cái khác đều không quan trọng, dù sao chúng ta cũng có giấy kết hôn rồi, đám cưới làm muộn chút cũng không sao.”
Quý Dữ Tiêu nhẹ nhàng gật đầu, “Đúng là khiến người ta cảm động.”
Anh nhìn về phía mọi người: “Các cậu cảm động không?”
Mọi người:…
Anh con mẹ nó sao lại như thế nữa!
Đúng là máy móc vô tình cảm động!
Ngụy Tuấn Hòa yên lặng đỡ trán, “Cảm động cảm động, tình yêu tuyệt mỹ, tôi kính cậu trước.”
Trang Việt: “Giống nhau.”
Khúc Anh Triết: “Giống như trên.”
Quý Dữ Tiêu vừa lòng, nhưng anh lại thấy tiếc nuối, hầy, tiếc là Quý Hòe không ở đây, nếu không thì anh có thể hỏi cô ta cảm động không rồi?
Hầy, đúng là quá tiếc nuối.
Bữa cơm này ăn rất nhanh, mãi cho đến khi cơm nước xong, Lâm Lạc Thanh và Quý Dữ Tiêu lên xe rồi thì Ngụy Tuấn Hòa mới nhắn tin WeChat hỏi Quý Dữ Tiêu: [Chuyện hai người kết hôn có liên quan đến chuyện kia của anh trai cậu không? ]
Quý Dữ Tiêu nhìn lời anh ta nhắn, trả lời: [Cậu muốn nói cái gì. ]
Ngụy Tuấn Hòa thật ra cũng không muốn nói cái gì, anh ta chỉ là tò mò: [Lâm Lạc Thanh biết không?]
Quý Dữ Tiêu liếc mắt nhìn Lâm Lạc Thanh bên người mình, trên mặt cậu còn đang treo nụ cười nhẹ nhàng. Cậu thấy anh đang nhìn mình thì chớp mắt, cười nói, “Làm sao vậy?”
Cậu không biết, Quý Dữ Tiêu nghĩ thầm, cậu cái gì cũng không biết.
[Tôi đoán là cậu chắc chưa nói gì với cậu ấy đâu.]
Ngụy Tuấn Hòa thấy anh không nhắn tin lại phản hồi, nên anh ta lại nhắn một tin nữa qua, [Tôi chỉ là cảm thấy, nếu cậu ấy thật sự thích cậu lâu như vậy, thì cậu cũng có thể thử thích cậu ấy xem. Như vậy thì cũng không đến mức cuối cùng cậu ấy cũng không có niềm vui nào.]
Quý Dữ Tiêu nhìn những lời này thì yên lặng cất di động vào.
Nếu Lâm Lạc Thanh thật sự thích anh, thì anh đương nhiên sẽ không làm cho cậu không vui, nhưng mà, Lâm Lạc Thanh thích anh sao?
Anh không biết.
Nhưng cũng chẳng sao, anh đã xác định là sẽ không làm cho Lâm Lạc Thanh phải chịu thương tổn trong cuộc hôn nhân này rồi.
Cậu là món quà mà trời cao ban cho anh, cho nên anh bằng lòng cho cậu tất cả, cho thừa cũng được, chỉ cần cậu không làm chuyện thương tổn anh và Quý Nhạc Ngư.
Hai người cùng nhau trở về nhà, Quý Dữ Tiêu kéo ngăn kéo ra, Lâm Lạc Thanh và anh cùng nhau đặt giấy kết hôn vào.
Tâm trạng của cậu rất tốt, hiếm khi mà có hơi dính Quý Dữ Tiêu, thấy anh đi vào phòng đọc sách thì cũng đi theo anh.
“Em có thể đọc sách ở chỗ này của anh không?” Lâm Lạc Thanh hỏi anh.
Quý Dữ Tiêu gật đầu, “Đương nhiên, tất cả những thứ trong căn nhà này em đều có thể sử dụng.”
Tâm trạng của Lâm Lạc Thanh trong nháy mắt càng tốt hơn.
Quý Dữ Tiêu thấy cậu cười khúc khích, hỏi, “Đăng ký kết hôn mà em vui như vậy à?”
“Đâu có.”
“Không mà em lại cười khúc khích nửa ngày thế à.”
“Em thấy anh cũng đâu có khóc đâu.” Lâm Lạc Thanh trả lời.
Quý Dữ Tiêu gật đầu, “Cũng phải, đăng ký kết hôn với nam thần mình đã yêu thầm mười lăm năm, đúng là đáng để vui mừng. Đừng nói là nửa ngày, nếu là em thì có thể cười nửa năm.”
Lâm Lạc Thanh:…
Lâm Lạc Thanh lập tức kéo môi ngang ra, không cười nữa, “À.”
Quý Dữ Tiêu cười khẽ, cúi đầu làm việc của mình.
Lâm Lạc Thanh thấy anh mỗi ngày đều bận rộn, còn thấy hơi kỳ lạ, “Không phải anh từ chức rồi à?”
Quý Dữ Tiêu mở một tập tài liệu ra, “Thế nên?”
“Sao cảm giác mỗi ngày anh còn bận như thế.”
Quý Dữ Tiêu ngẩng đầu nhìn cậu, khẽ thở dài một tiếng.
Lâm Lạc Thanh:
“Em nói sai rồi à?”
“Không.”
“Thế thì là vì sao?” Lâm Lạc Thanh đến gần anh, “Mấy ngày đầu chúng ta biết nhau, anh cũng nói là anh rất mệt. Anh còn có công việc khác à?”
“Vì sao anh lại không thể có?” Quý Dữ Tiêu hỏi ngược lại.
Lâm Lạc Thanh:!!!!
“Cho nên anh thật sự còn có công việc khác?!”
“Anh đâu thể cái gì cũng không làm, mỗi ngày miệng ăn núi lở để nuôi em nhỉ?” Đôi tay Quý Dữ Tiêu giao nhau đặt ở dưới cằm.
Lâm Lạc Thanh:… Cậu thật sự cho rằng cậu phải miệng ăn núi lở.
Dù sao thì bằng tài lực của Quý Dữ Tiêu, chuyện này cũng không phải là không thể!
“Anh giỏi thật đấy.” Lâm Lạc Thanh thiệt tình nói.