Chương 27.3

Họ đi theo nhân viên công tác vào studio mới, ngồi xong theo thứ tự, sau đó bắt đầu chụp ảnh gia đình.

Bốn người họ chụp mấy tấm, nhϊếp ảnh gia lại chụp riêng cho Lâm Lạc Thanh và Quý Dữ Tiêu mấy tấm, sau đó lại đề nghị chụp riêng cho Lâm Phi và Quý Nhạc mấy tấm.

Lâm Phi toàn bộ quá trình đều giữ khuôn mặt liệt nho nhỏ đẹp trai. Quý Nhạc Ngư thì vẫn luôn cười tủm tỉm. Nhϊếp ảnh gia nhìn thì trộm thấy thú vị, hai đứa nhỏ này lại có tính cách hoàn toàn trái ngược với phụ huynh của mình. Đúng là không phải người một nhà thì không vào cùng một cửa.

Anh ta chụp xong ảnh rồi thì cho Lâm Lạc Thanh và Quý Dữ Tiêu xem như thường lệ.

Quý Nhạc Ngư tò mò ngó qua, nghiêng đầu cũng muốn xem, Lâm Lạc Thanh cũng gọi Lâm Phi lại.

Đây là lần đầu tiên Lâm Phi chụp ảnh gia đình, cậu bé và Lâm Lạc Khê chưa từng chụp cái gọi là ảnh gia đình.

Lần đầu tiên khi cậu bé biết khái niệm về “gia đình” thì cậu bé cũng rất ngạc nhiên khi phát hiện những đứa trẻ khác đều có ba nhưng cậu bé thì không có.

Cậu bé đi hỏi Lâm Lạc Khê “Ba của con đâu”. Lâm Lạc Khê im lặng một lát, nói với bé, “Anh ta đã chết rồi.”

Khi đó Lâm Phi cũng không hiểu ý nghĩa của cái chết, chỉ thắc mắc nhìn chị, hỏi “Đã chết thì không thể ở cùng chúng ta nữa ạ?”

Lâm Lạc Khê gật đầu, chị nói, “Ừ.”

Lâm Phi có hơi buồn tủi cúi đầu, Lâm Lạc Khê ôm cậu bé, nói với bé, “Không sao đâu, con còn có mẹ mà. Mẹ sẽ ở bên nhau con.”

Lâm Phi rất ngoan, “vâng” một tiếng. Lâm Lạc Khê hôn cậu bé, rồi mới tiếp tục đi bận việc của mình.

Trong nhà chỉ có hai người họ, cho nên Lâm Lạc Khê cũng không có ý thức chụp ảnh gia đình, đối với chị mà nói thì mỗi tấm ảnh chụp chung của họ đều là ảnh gia đình.

Lâm Phi cũng chưa từng tiếp xúc với ảnh gia đình gì đó, cho nên mã đến hôm nay, cậu bé mới có một bức ảnh chụp gia đình thuộc về mình.

Lâm Lạc Thanh ôm cậu bé vào trong ngực, mỉm cười nói với bé, “Trông có đẹp không. Con và Tiểu Ngư đều rất đẹp trai đó.”

Lâm Phi để ý thấy Quý Nhạc Ngư cười cực kỳ tươi tắn, ở bên người cậu nhóc, khóe môi Quý Dữ Tiêu cũng hơi nâng lên, Lâm Lạc Thanh cũng vậy, đuôi lông mày và khóe mắt cậu đều cong cong. Chỉ có cậu bé là không cười, bởi vì ngày thường cậu bé cũng không cười.

Nhϊếp ảnh gia đã trải nghiệm việc chụp ảnh kết hôn cho Quý Dữ Tiêu và Lâm Lạc Thanh lúc nãy rồi nên lần này anh ta không chỉ đích danh ai để nhắc nhở đối phương cười.

Anh ta chỉ nói vào mỗi lần chụp, “Nào, cười một cái, được rồi, tự nhiên hơn một chút.”

Vẻ mặt tự nhiên nhất của Lâm Phi chính là vẻ mặt bình tĩnh không có cảm xúc gì, cho nên cậu bé rất bình tĩnh nhìn chằm chằm vào máy ảnh, thong dong trước sau như một.

Mà hiện tại, trong bức ảnh chỉ có một mình cậu bé không cười.

Lâm Phi bỗng có chút không thích chính mình trong bức ảnh, hình như là cậu bé cũng nên cười, nhưng lại không cười.

Bọn họ mặc quần áo cùng màu, ngồi cùng với nhau, nhưng vẻ mặt của cậu bé không giống với Lâm Lạc Thanh, Quý Dữ Tiêu và Quý Nhạc Ngư, ba người họ giống nhau, chỉ có cậu bé là khác.

Cậu bé chớp chớp mắt, nhìn chằm chằm chính mình trong bức ảnh, không nói gì.

Lâm Lạc Thanh hỏi cậu, “Thích không?”

Lâm Phi không nói gì.

Lâm Lạc Thanh nghi ngờ nói, “Không thích à?”

Lâm Phi ngẩng đầu nhìn cậu, “Cậu thích không?”

Lâm Lạc Thanh nhìn ánh mắt trong sáng xinh đẹp của cậu bé, hàng mi rậm rạp như màn nước nâng lên, lộ ra một tia buồn bực nhỏ bé rất khó phát hiện.

Sự buồn bực kia không phải là buồn tủi, mà chỉ có một chút không hài lòng, như một tiếng thở dài khi không thể thay đổi chuyện gì đó.

Nó thật sự quá nhỏ bé, giấu trong đôi mắt không gợn sóng cảm xúc của Lâm Phi, nhìn qua như là không có.

Nhưng Lâm Lạc Thanh vẫn thấy được, cậu biết, Lâm Phi không thích.

Tuy rằng không biết vì sao cậu bé lại không thích, nhưng cậu bé đúng là không quá vừa lòng với bức ảnh này.

Lâm Lạc Thanh cúi đầu nhìn bức ảnh một lần nữa, nhưng cậu vẫn không thấy sai ở đâu. Lâm Phi rất ăn ảnh, hình dáng của cậu bé trong bức ảnh càng thêm rõ ràng, đẹp trai đến mức như là không phải do máy ảnh chụp mà là do cẩn thận tìm họa sĩ tốt nhất tỉ mỉ vẽ từng nét mà thành.

Cho nên, vì sao cậu bé lại không thích nhỉ?

“Cậu cảm thấy mình trong tấm này không đẹp lắm, chúng ta chụp lại mấy tấm đi?” Lâm Lạc Thanh cười nói.

Tuy cậu không biết rõ lý do, nhưng hiếm lắm mới chụp một lần ảnh gia đình, Lâm Phi không hài lòng thì lại chụp thêm mấy tấm đi.

Lâm Phi nghe thấy cậu nói lời này, thì đôi mắt cậu bé trong nháy mắt sáng lên một chút, rồi lại tĩnh lặng như biển, khôi phục vẻ bình tĩnh đó giờ.

Cậu bé gật đầu.

Quý Dữ Tiêu tất nhiên là không có ý kiến gì. Quý Nhạc Ngư thì ước gì có thể chụp thêm mấy tấm với Quý Dữ Tiêu.

Mấy người lại ngồi xuống. Lúc này, Lâm Phi khi nhϊếp ảnh gia nói “Nhìn vào đây, cười một cái. Đúng rồi, nhẹ thôi” thì cậu bé cười nhẹ một cái.

Nụ cười của cậu bé rất mềm nhẹ, khuôn mặt anh khí cũng dịu xuống, như là bôi lên cho bé một lớp nước trong trẻo, linh động.

Lâm Lạc Thanh nhìn bức ảnh mới, liếc mắt đã nhìn ra sự thay đổi của Lâm Phi.

Cậu thật sự không ngờ Lâm Phi là bởi vì lúc ấy không cười nên mới không hài lòng, trong khoảnh khắc, cậu cũng nở nụ cười.

Dù sao cũng chỉ là trẻ con, bề ngoài trông có trưởng thành cỡ nào thì trong lòng cũng còn rất non nớt mềm mại, cho nên mới vì việc này, mà tự bực mình.

Lâm Lạc Thanh không chỉ ra, mà cậu chỉ quay đầu nhìn về phía Lâm Phi, hỏi cậu bé, “Ảnh chụp chung của con và Tiểu Ngư có cần chụp lại mấy tấm không?”

Lâm Phi lắc đầu, “Không cần.”

Cậu bé chụp chung với Quý Nhạc Ngư thì chỉ có hai người, cho nên cậu bé không cười thì cũng chẳng sao.

“Được rồi.” Lâm Lạc Thanh trả lời.

Cậu véo mặt Lâm Phi, lần này Lâm Phi lại không tỏ vẻ ghét bỏ, giống như tâm trạng của cậu bé rất tốt.

“Đi thôi.” Lâm Lạc Thanh xoa đầu cậu bé, “Chụp xong rồi thì đi thay quần áo đi. Chúng ta nên về nhà.”

Bọn họ đi thay quần áo, rời khỏi phòng chụp ảnh, rồi lại ăn một bữa ở bên ngoài, sau đó mới không hề do dự mà lái xe trở về.