Chương 27.2: Chụp ảnh

Quý Nhạc Ngư lại nhìn về phía sau, chưa thấy Quý Dữ Tiêu, thắc mắc nói, “Ba ba con ở đâu?”

“Anh ấy còn đang trong phòng thử đồ, cứ chờ từ từ.”

Lâm Lạc Thanh nói xong, quay đầu nhìn lại, Quý Dữ Tiêu ở trong phòng thử đồ vẫn không có động tĩnh.

Thật ra cậu cũng muốn giúp anh thay quần áo, nhưng tiếc là Quý Dữ Tiêu không cho.

Đến tận bây giờ, anh vẫn không muốn để cậu nhìn thấy nửa thân dưới của mình.

Rất sĩ diện, những cũng rất cố chấp.

Ba người chờ một lát, Quý Dữ Tiêu mới ra khỏi phòng thử đồ.

Anh mặc một bộ vest đen có thêu có hoa văn rồng, trông rất quý phái. Nhưng Lâm Lạc Thanh vừa thấy màu bộ vest của anh rồi lại nhìn chính mình và hai bé cưng, cậu lập tức nở nụ cười, “Tất cả đều là màu đen luôn, có thể đi quay "Ma trận’ được ấy”

Cậu nói, rồi đẩy Quý Dữ Tiêu đi, Quý Nhạc Ngư cũng đi theo, ngọt ngào hỏi anh, “Ba ba, con đẹp không?”

“Đẹp.” Quý Dữ Tiêu không hề do dự nói, “Tiểu Ngư đẹp nhất.”

Quý Nhạc Ngư trong chớp mắt trở nên vui vẻ.

Lâm Lạc Thanh ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Phi, khen cậu bé, “Phi Phi cũng đẹp.”

Quý Dữ Tiêu nghe thấy vậy, thì vội vàng bổ sung, “Đúng thế, Phi Phi cũng đẹp.”

Lâm Phi:…

Lâm Phi cảm thấy bọn họ thật đúng là hao tâm tổn trí, nhưng thật ra không cần phải như vậy. Cậu bé sẽ không vì người khác khen Quý Nhạc Ngư lại không khen bé mà cảm thấy mất mát.

Ai cũng thích đứa bé đáng yêu ngoan ngoãn, Quý Nhạc Ngư chính là đứa bé như vậy, còn cậu bé thì không phải.

Khi vẫn còn mẹ, mẹ cũng từng nói với bé: “Phi Phi sao con không nói lời nào thế? Phi Phi sao con lại không chơi với các bạn nhỏ khác? Phi Phi sao lại không chào mọi người?”

Mẹ nói, “Con như vậy, thì các chú các cô sẽ không thích con đâui”.

Lâm Phi không hiểu lắm, vì sao cậu bé phải cần những người khác thích. Cậu bé cũng đâu thích những người khác, như thế thì sao lại cần những người khác thích bé?

Cho nên cậu bé cũng nói với mẹ mình, “Họ không cần phải thích con.”

Mẹ cậu bé lại nhíu mày, nói với cậu bé, “Phi Phi, coni không thể như vậy. Con phải nói nhiều hơn, phải lễ phép, hiểu không?”

Lâm Phi càng không hiểu.

Cậu bé không cảm thấy mình không lễ phép. Khi cậu bé va vào người khác thì sẽ nói “xin lỗi”, khi nhận đồ cũng sẽ nói cảm ơn”. Cậu bé chỉ không thích nói chuyện với người khác thôi, vì sao thế lại là không lễ phép?

Cậu bé rất nghiêm túc hỏi mẹ mình vấn đề này.

Nhưng mẹ của cậu lại không cho cậu đáp án, chỉ bảo cậu đừng quá thu mình, phải nói nhiều hơn với những người khác, chơi với người khác, như vậy mới là đứa trẻ ngoan, mới có người thích.

Lâm Phi cảm thấy mình không nói rõ ràng được với mẹ nên không nói nữa.

Cậu bé đã lớn như vậy rồi. Từ nhà trẻ đến lớp một tiểu học, cậu bé đã gặp được rất nhiều người, thầy giáo, bạn học, những cô chú quen hoặc không quen, cậu bé đương nhiên biết mình không được người lớn thích, cũng biết họ thích những đứa trẻ đáng yêu cười rộ lên ngọt ngào giống như Quý Nhạc Ngư hơn.

Cho nên cậu bé không quan tâm, hơn nữa, Quý Nhạc Ngư còn đẹp hơn tất cả những bạn nhỏ cậu bé từng gặp.

Cậu nhóc được người lớn thích là chuyện đương nhiên, rất bình thường, Lâm Phi không cảm thấy có vấn đề gì cả, càng không cảm thấy chính mình cần phải thấy mất mát hay không vui.

Nhưng Lâm Lạc Thanh và Quý Dữ Tiêu nói như vậy, thì rõ ràng là đang bận tâm đến tâm trạng của cậu bé, Lâm Phi có thể cảm nhận được, cho nên cậu bé vẫn rất lễ phép phản hồi, “Chú Quý cũng đẹp.”

Lâm Lạc Thanh:???

“Xong rồi à, còn cậu thì sao?”

Lâm Phi:…

Ánh mắt Lâm Phi trong chớp mắt biến thành biểu đồ hình quạt quen thuộc — ba phần ba lực, ba phần chê và bốn phần dung túng khi không thể làm gì cậu.

Được rồi, tuy rằng cậu bé sẽ không ghen tị vì Quý Dữ Tiêu hay Lâm Lạc Thanh khen Quý Nhạc Ngư, nhưng rất rõ ràng, là cậu của bé sẽ ghen tị. Đúng là như trẻ con.

“Cậu cũng đẹp.” Giọng điệu của Lâm Phi ngữ tràn đầy sự bất lực và bao dung.

Lâm Lạc Thanh nhìn thấy sự dung túng trong mắt cậu bé, cậu hoàn toàn không cảm thấy xấu hổ mà ngược lại còn cực kỳ đắc ý.

Nhìn đi, cậu mới xuyên qua mấy ngày mà Lâm Phi đã dung túng cậu đến mức hết cách rồi. Từ hai phân tăng lên bốn phần, có thể thấy rằng khoảng cách đến ngày cậu công chiếm được trái tim cậu bé, để cậu bé ngọt ngào gọi mình là cậu, sẽ không còn xa, niềm hy vọng thắng lợi ở ngay trước mắt!

Cậu vẫy tay để Lâm Phi lại đây, rồi hôn mạnh vào mặt cậu bé một cái. Lâm Phi hoảng sợ nhìn cậu, trên khuôn mặt nhỏ lại tỏ vẻ chê bai quen thuộc.

Quý Nhạc Ngư nghiêng đầu nhìn, kinh ngạc phát hiện, hóa ra không phải đối với ai thì cậu bé cũng không có cảm xúc. Khi bé ở cùng với cậu mình thì thể hiện nhiều cảm xúc hơn.

Thế là khi cậu bé ở cạnh nhóc, là do không thích nhóc nên lười không thèm phản ứng, lúc nào cũng lạnh lùng sao?

Nhưng trông cậu bé cũng không thích cậu của mình lắm mà?

Không hề dính Lâm Lạc Thanh chút nào.

Quý Nhạc Ngư cảm thấy mình càng không hiểu nổi Lâm Phi.

Trên đời sao lại có đứa trẻ phức tạp như vậy? Thật kỳ lạ.