Chương 25.4

25:

Lâm Lạc Thanh không muốn chụp ảnh khi lấy giấy kết hôn, do dự không biết có nên đến phòng chụp ảnh tư nhân dể chụp không.

“Ảnh chụp để đăng ký kết hôn thì sao, nhỡ lúc ấy chụp không đẹp thì sẽ rất thảm đó.”

“Lúc này em còn nói là mình trông đẹp như vậy, thì chụp kiểu gì cũng đẹp mà.” Quý Dữ Tiêu trêu cậu.

Lâm Lạc Thanh đúng lý hợp tình nói, “Đẹp thì cũng chia ra làm rất đẹp và cực kỳ đẹp mà. Em muốn cực kỳ đẹp cơ.”

“Cho nên em muốn chụp trước rồi mang đến?”

Lâm Lạc Thanh vội vàng gật đầu, “Được không?”

Quý Dữ Tiêu vốn không có ý định đấy, nhưng giờ phút này thấy trên khuôn mặt cậu trần đầy khát khao, thì cũng không muốn làm cậu thất vọng.

“Được rồi. Nam thần của em thương em như thế, tất nhiên sẽ không làm phật ý em.”

“Thật ạ?” Lâm Lạc Thanh kích động nói, “Thế thì chúng ta phải chuẩn bị ngay bây giờ, nếu ngày mai chúng ta đi đăng ký kết hôn.”

“Ừ.”

“Chúng ta lát nữa ăn cơm trưa xong rồi đi.” Lâm Lạc Thanh đề nghị.

Cậu lại mau chóng nhớ tới cái gì đó, quay đầu lại nhìn về phía Quý Nhạc Ngư đang ăn sáng.

Quý Nhạc Ngư bỗng bị cậu nhìn mà không kịp đề phòng, trong tay còn đang cầm bánh bao hấp trắng mập, chớp chớp mắt, nhỏ nhẹ hỏi cậu, “Chú muốn ăn ạ?”

Nói xong, cậu nhóc liền đưa bánh bao cho cậu.

Lâm Lạc Thanh chỉ cảm thấy như tim mình vừa trúng một mũi tên, đệt, mẹ nó, đây thật sự là Quý Nhạc Ngư à?

Quý Nhạc Ngư độc ác tàn nhẫn?

Quá đáng yêu!

Lâm Lạc Thanh lại lần nữa không nhịn được mà chê trách thời gian đúng là dao gϊếŧ heo đáng sợ, sao có thể biến đứa bé đáng yêu như vậy thành một tên biếи ŧɦái đáng sợ như thế.

“Chú không ăn.” Cậu dịu dàng nói với Quý Nhạc Ngư, “Tiểu Ngư tự ăn đi con. Chú ăn rồi. Chờ lát nữa ăn cơm trưa xong, chúng ta cùng đi chụp ảnh được không?”

“Chụp ảnh?” Quý Nhạc Ngư có hơi thắc mắc.

Quý Dữ Tiêu cũng khó hiểu nhìn cậu.

Lâm Lạc Thanh gật đầu, “Đúng vậy, dù sao thì chú và ba con cũng phải đi chụp ảnh kết hôn. Con và Phi Phi cũng nên đi cùng để chúng ta cùng chụp một bức ảnh gia đình.”

Cậu nói xong, quay đầu nhìn về phía Quý Dữ Tiêu, “Được không?”

Quý Dữ Tiêu:…

Quý Dữ Tiêu thực sự không ngờ cậu còn có suy nghĩ này.

Nhưng Quý Nhạc Ngư rõ ràng rất bằng lòng, vui vẻ nói, “Được ạ.”

Nói xong, cậu nhóc còn mang vẻ mặt chờ mong nhìn Quý Dữ Tiêu.

Quý Dữ Tiêu nhìn Quý Nhạc Ngư đang hưng phấn, rồi lại nhìn Lâm Lạc Thanh đang hân hoan.

Được rồi, anh nghĩ, muốn chụp ảnh gia đình thì chụp ảnh gia đình, họ vui vẻ là được.

Quý Nhạc Ngư hoan hô một tiếng, cúi đầu tiếp tục đi ăn bánh bao nhỏ của nhóc.

Lâm Lạc Thanh cũng bắt đầu bàn bạc với Quý Dữ Tiêu những chuyện khác ngoài chuyện chụp ảnh.

Lâm Phi nghe cậu nói buổi trưa ăn cơm xong thì đi chụp ảnh, cậu bình tĩnh không hề dao động mà đáp, “Vâng.”

“Đến lúc đó thì rửa ra ba tấm ảnh, để một tấm trong phòng con.”

Lâm Phi vẫn bình tĩnh như cũ, “Vâng.”

Lâm Lạc Thanh cảm thấy cậu bé thật là quá bình tĩnh. Vai siêu ác như Quý Nhạc Ngư khi nghe thấy được chụp ảnh còn hưng phấn hoan hô một tiếng, còn đến chỗ cậu nhóc thì chỉ có “Vâng”, không hổ là nam thần lạnh lùng mà cả quyển sách cũng chưa ai có thể cưa đổ được, giờ đã rất có hương vị đó rồi.

Ăn xong cơm trưa, Lâm Lạc Thanh đi thay quần áo, rồi dẫn theo Lâm Phi và Quý Nhạc Ngư cùng nhau ra cửa.

Quý Dữ Tiêu ngại nhờ người khác chuyển mình vào trong xe trước mặt hai đứa trẻ, cũng càng ngại hơn nếu để Lâm Lạc Thanh bế anh lên xe, cho nên anh đã lên xe trước họ, lúc này đã chờ trong xe từ lâu.

Lâm Lạc Thanh để hai đứa trẻ lên xe, rồi mới ngồi lên.

Quý Nhạc Ngư ngồi gần Quý Dữ Tiêu, khi tầm mắt chạm vào chân anh thì dừng lại một lát, nhưng rất nhanh thôi là cậu nhóc đã dời mắt. Cậu nhóc quay đầu nhìn về phía Lâm Lạc Thanh, nghĩ mọi chuyện đều sẽ tốt hơn.

Chú của cậu nhóc muốn kết hôn, nhóc thật sự rất vui, chú của nhóc rồi sẽ mau chóng trở lại như trước đây, lúc nào cũng vui vẻ.

Cậu nhóc mỉm cười với Lâm Lạc Thanh ngoan ngoãn lại xinh đẹp. Lâm Lạc Thanh xoa đầu cậu nhóc, rồi lại xoa đầu Lâm Phi, tâm trạng hân hoan.

Quý Dữ Tiêu đã gọi điện thoại từ trước, cho nên khi họ đến thì phòng chụp ảnh đã chuẩn bị xong rồi, những khách hàng đặt lịch trước đó cũng đều chịu thay đổi thời gian, để trống cả buổi chiều cho bọn họ.

Lâm Lạc Thanh trao đổi với nhϊếp ảnh gia một lát, nhϊếp ảnh gia đề nghị hai người họ chụp ảnh kết hôn của cả hai trước.

“Ảnh gia đình thì hai người có thêm hai đứa nhỏ, nhưng trẻ con trước giờ vẫn không phối hợp tốt bằng người lớn, cho nên tôi cảm thấy hai người nên chụp ảnh kết hôn để làm mẫu trước thì tốt hơn.”

Lâm Lạc Thanh nhìn Quý Dữ Tiêu, Quý Dữ Tiêu không có ý kiến gì, “Vậy thì chụp ảnh kết hôn trước.”

Nhân viên công tác thấy vậy, thì lịch sự đưa họ sang phòng trang điểm để trang điểm.

Lâm Phi và Quý Nhạc Ngư cùng ngồi trên ghế, chơi máy tính bảng do nhân viên công tác cung cấp.

Quý Nhạc Ngư chơi hơn mười phút, cảm thấy không thú vị nên tò mò ngó qua xem máy tính của Lâm Phi.

Lâm Phi đang xem “Thế giới động vật”. Kỳ “Thế giới động vật” này đang kể về con hổ. Cậu bé hình như có hơi hứng thú, đeo tai nghe nhìn màn hình không chớp mắt, thấy Quý Nhạc Ngư thò đầu lại đây, Lâm Phi chớp mắt, rồi bỏ một tai nghe, hỏi cậu nhóc, “Em muốn xem à?”

Quý Nhạc Ngư gật đầu.

Lâm Phi đưa tai nghe trên tay cho cậu nhóc.

Quý Nhạc Ngư liền dựa vào cậu bé cùng nhau xem.

Cậu nhóc đang xem thì chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc, “Anh ơi, là anh thật à.”

Quý Nhạc Ngư ngẩng đầu, là Quý Hòe.