Quyển 1 - Chương 3

Từ clb đi ra, Hàng Thanh trực tiếp đi về nhà.

Trên đường về cậu không ngừng gọi hệ thống, nhưng thứ đồ kia có lẽ chết máy, có lẽ đang thăng cấp, nhưng tóm lại gọi mà không có phản ứng gì. Hàng Thanh không nhịn được mà day day thái dương.

Đã chết một lần khiến cho ký ức của cậu có lẽ bị khuyết thiếu, nam chủ hay vai ác tên là gì cậu cũng không nhớ. Thật rắc rối.

Cửa trước mặt Hàng Thanh đột nhiên mở, đánh gãy suy nghĩ của cậu.

“Thanh Thanh về rồi hả.” Dì chà sát tay. “Ba đang đợi con trong nhà đấy.”

Hàng Thanh đi vào trong liền thấy thân ảnh một người đang ngồi trên ghế mây.

Ba của nguyên thân là vận động viên quốc gia môn nhảy cầu, đã từng vinh quang, nhưng ai cũng có tuổi xế chiều. Lão về hưu song lại trông mong đứa trẻ của mình tiếp tục theo con đường của bản thân. Nhưng hồi nhỏ, nguyên thân thật sự quá yếu đuối, lại bởi vì rơi xuống nước mà để lại bóng ma trong lòng. Lão nghiêm khắc giáo dục, với con cái không có quá nhiều quan tâm. Quan hệ hai người sau khi mẹ qua đời mà rời rạc đến cực điểm.

Ba như vậy chờ cậu quả thật quá ít thấy.

Hàng Thanh chậm rãi bước qua.

Phòng khách nhỏ bé lại hơi tối khiến khuôn mặt lão một nửa chìm vào bóng tối, làm người khác nhìn thôi cũng thấy sợ.

“Mày chuẩn bị đi, hai ngày nữa tao đưa mày đến Tỉnh Vận Hội.”

Hàng Thanh hơi hơi ngạc nhiên: “Nhưng con...”

“Mày tưởng tao cho mày đi làm VĐV sao?” Lão không chút lưu tình nói: “Là cho mày đi làm bảo mẫu.”

Hàng Thanh nhíu nhíu mày, không nói gì. Cậu không hiểu chấp niệm của lão đối với nghề VĐV, đáy lòng lập tức đồng tình với nguyên chủ. Nhưng mà cậu đi vào thế giới này chỉ vì vai ác, mặc kệ lão an bài như nào, cậu cũng cảm thấy không sao cả.

“Vâng.” Hàng Thanh đáp ứng.

“Đi đi.” Lão khô cằn trả lời.

Cuộc nói chuyện cha con dừng lại ở đây.

Hàng Thanh gật đầu, lập tức xoay đầu trở về phòng. Khi cậu vào cửa một âm thanh máy móc vang lên: Độ hảo cảm của vai ác tăng 15

Hàng Thanh bất ngờ.

“Hệ thống?”

“...”

“Tên nam chủ với vai ác là gì tôi quên mất rồi.”

“...”

Trong đầu im lặng, không có thanh âm nào khác vang lên.

Hàng Thanh cũng không thấy thất vọng lắm.

Sống lại vốn dĩ không phải lúc nào cũng may mắn như trong truyện được, nhiệm vụ khó một chút có làm sao đâu. Đương nhiên nếu vai ác là nữ, cậu sẽ vui hơn một chút.

Hàng Thanh đến trước bàn ngồi xuống, mở ra cuốn sổ màu đen.

Cậu chỉ nhớ một chút tình tiết...

Vai ác là người đứng đầu của một tập đoàn, tính cách bá đạo, cố chấp, bên người lúc nào cũng có giai nhân bên cạnh. Bởi vì ngẫu nhiên đến clb bơi lội, thấy Tô Nhụy duyên dáng đứng bên hồ cười sán lạn, do đó với nữ chủ vừa gặp đã thương. Khi đó Tô Nhụy đã có nhiều người thích, sau đó lại thêm nam chủ. Nam chủ thân phận đương nhiên không hề đơn giản, anh ta là con trai độc đinh của nhà giàu số một, đồng thời cũng là quán quân bơi lội. Anh đồng dạng đối với Tô Nhụy vừa gặp đã yêu. Hai người ở bên nhau nhưng lại bởi vì gia đình nam chủ ngăn cách, thêm nữa là nữ phụ pháo hôi cản trở, hai người phải trải qua rất nhiều khó khăn...

Mà trong đó thứ cản trở nhất là vai ác.

Hắn không chiếm được Tô Nhụy, nên hủy hoại cô, gϊếŧ nam chủ.

Thủ đoạn này chứng tỏ hắn đã phát điên...

Người tam quan chính trực như Hàng Thanh không hiểu được hành động này.

“Hệ thống, hẳn là phải cho tôi một khuôn mặt thanh tú.” Hàng Thanh nghiêm túc mà kiến nghị. Vai ác bên người thiếu mỹ nhân sao? Không, nam nữ có đủ. Nhưng vai ác lại thích một cô gái thanh tú như Tô Nhụy, chứng minh rằng khẩu vị của hắn là khuôn mặt nhẹ nhàng thanh tú, mà không phải là họa phi.

Trong đầu vẫn im lặng không có tiếng đáp trả.

Hàng Thanh chà xát đầu ngón tay, trong đầu đột ngột lại vang lên một thông báo: Độ hảo cảm của vai ác tăng 15.

Đây là... Tăng độ hảo cảm hai lần rồi!!

Nhưng cậu cùng vai ác chưa có gặp mặt mà? Sao lại tăng lên?

Hàng Thanh có chút hoài nghi, ở clb bơi lội kia người nhìn cậu có phải vai ác hay không. Nếu là vai ác, hắn thấy cậu cùng Tô Nhụy thân mật thì thông báo phải là độ hảo cảm -10 hoặc thậm chí -50?

Thế giới này, vai ác vừa bá đạo, vừa cố chấp, dám hại cả nam chủ lẫn nữ chủ, nếu thế có thể báo thù cả cậu nữa đi?

Hàng Thanh nhìn cuối sổ đen ngẩn người.

Cậu cảm thấy có thể hệ thống bị hỏng rồi.