Chương 4

Thẩm Đình Châu cầm điện thoại, thấy là cuộc gọi từ Tống Thanh Ninh, lập tức nghe máy.

Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói lo lắng: “Bác sĩ Thẩm, anh có thể đến phòng 1902 khách sạn Bạch Việt không? Cảnh Hàng gặp chút rắc rối."

Lý Cảnh Hàng là người thuê dịch vụ thứ hai của Thẩm Đình Châu.

Tống Thanh Ninh là người bạn đời thứ hai mà bố của Lý Cảnh Hàng cưới.

Là nam, là mẹ kế của Lý Cảnh Hàng.

Tống Thanh Ninh dìu con trai của chồng khó khăn bước đi, cổ kẹp điện thoại nói chuyện đứt quãng với Thẩm Đình Châu.

"Cậu ấy uống một ly rượu trong phòng nghỉ... có thể trong rượu có gì đó, sau khi uống xong cậu ấy bắt đầu thấy không ổn... đúng, ý thức mơ hồ, còn thở gấp."

Người bên cạnh đột nhiên mềm nhũn, ngã xuống.

Tống Thanh Ninh hoảng sợ, không kịp nghĩ nhiều lập tức đỡ lấy Lý Cảnh Hàng, điện thoại bên tai cũng rơi xuống, dập vào góc tường, màn hình tắt ngúm.

Tống Thanh Ninh định nhặt điện thoại lên thì một bàn tay giữ chặt cổ tay anh ấy, Tống Thanh Ninh giật mình, quay đầu nhìn.

Tóc mái trước trán Lý Cảnh Hàng rủ xuống, giọng khàn khàn: “Vào phòng khách trước đi.”

Tống Thanh Ninh gật đầu, cắn răng đỡ Lý Cảnh Hàng, dìu hắn quẹt thẻ vào phòng 1902.

Không kịp bật đèn, Lý Cảnh Hàng lại nói: “Đi vào phòng tắm."

Tống Thanh Ninh lại dìu hắn vào phòng tắm, loạng choạng đặt hắn dựa vào tường, mệt đến mức gần như kiệt sức.

Anh nửa quỳ trên mặt đất, đợi Lý Cảnh Hàng ra chỉ thị tiếp theo.

Nhưng người kia mãi không nói gì, Tống Thanh Ninh ngẩng đầu nhìn qua.

Phòng tắm không bật đèn, chỉ có ánh sáng cam từ hành lang chiếu xiên vào.

Lý Cảnh Hàng ngồi trên sàn, kính mắt không biết rơi mất từ khi nào, áo sơ mi nhăn nhúm trong áo gi-lê vest, cổ áo mở toang, đôi mắt dài tràn ngập du͙© vọиɠ, sâu thẳm như chứa một ngọn lửa, nhìn anh ấy chằm chằm.

Tống Thanh Ninh thở gấp, tim đập mạnh trong l*иg ngực.

Lý Cảnh Hàng giơ tay lên, lòng bàn tay nóng bỏng phủ lên gáy Tống Thanh Ninh, kéo anh ấy lại gần mình.

-

Tiếng chuông cửa của khách sạn đột ngột vang lên, làm xao động sự yên lặng trong phòng tắm.

Đồng tử của Tống Thanh Ninh co lại, như người mới tỉnh giấc vội vàng đẩy người đứng trước mặt mình ra.

Lý Cảnh Hàng không hề nhúc nhích, hắn giữ lấy cánh tay Tống Thanh Ninh, trán hơi cúi yếu ớt chạm vào vai Tống Thanh Ninh, giọng nói sâu và khàn: “Đừng sợ, đỡ tôi lên giường đi.”

Tống Thanh Ninh không hiểu sao lại bình tĩnh trở lại, gật đầu nhẹ.

Thẩm Đình Châu đợi bên ngoài mất hai phút đồng hồ, cửa phòng mới được mở ra.

Ánh đèn ở lối vào khách sạn rất mờ, Tống Thanh Ninh đứng trong cửa, quần áo không biết sao lại ướt, má còn hồng, toát lên một chút hốt hoảng.

Anh ấy cúi đầu, giọng rất thấp: “Mời bác sĩ Thẩm vào.”

Thẩm Đình Châu cảm thấy hơi lạ, nhìn anh ấy thêm lần nữa.

Trên cổ Tống Thanh Ninh có một vết hằn rõ ràng, giống như bị muỗi cắn, ánh sáng quá tối nên Thẩm Đình Châu không nhìn rõ lắm, suy nghĩ của anh toàn tập trung vào người thuê mình, hỏi: “Lý tổng đâu?”

Tống Thanh Ninh vẫn giữ giọng rất thấp, mơ hồ không rõ: “Bên... bên trong.”

Trước khi Thẩm Đình Châu đến, anh đã có những dự đoán cơ bản về tình hình của Lý Cảnh Hàng.

Trong rượu đã bị trộn thứ thuốc ấy.

Chuyện này khá phổ biến, những ông chủ giàu có và đẹp trai thì trong mười người thì có bảy người đã từng bị trúng loại thuốc này, ba người còn lại thì đối tượng bị trúng thuốc chính là đối tượng tương lai của họ.

Thẩm Đình Châu đã quen với những việc này, nên cho dù chuyện gì xảy ra anh cũng không cảm thấy lạ.

Tình hình của Lý Cảnh Hàng không nặng lắm, Thẩm Đình Châu lấy dung dịch glucose từ trong hộp cấp cứu ra.

Dung dịch glucose có thể tăng lượng máu lưu thông, cho phép rượu và thuốc kí©h thí©ɧ trong cơ thể nhanh chóng bài tiết ra khỏi cơ thể.

Thẩm Đình Châu kéo cánh tay của Lý Cảnh Hàng, sau khi làm sạch độc tố, chuẩn bị tiêm vào tĩnh mạch thì Lý Cảnh Hàng bỗng dưng bắt đầu ho mạnh.

Tống Thanh Ninh ở bên cạnh nhìn thấy, vội vàng đưa một cốc nước tới.

Lý Cảnh Hàng nhận nước, ngón tay tình cờ lướt qua Tống Thanh Ninh, cảm giác nóng bỏng khiến Tống Thanh Ninh nghĩ đến điều gì đó, tai nóng lên, nhanh chóng rút tay lại.