Quyển 3 - Chương 27: Anh trai tốt nhất thế giới 1

Không có sự đông nghẹt của thành phố, ở thôn sơn nhỏ yên tĩnh này có thể nghe thấy cũng chỉ có đám chim sẻ tụ năm tụ ba hót ríu rít, còn có mấy con chó vàng lớn nuôi trong nhà, khi người lạ đi ngang sẽ sủa vang.

Đây cũng không phải là thôn trang giàu có lắm, tùy tiện có thể thấy được đa số nhà trệt nhỏ nửa bùn bôi nửa gạch ngói. Trong nhà điều kiện hơi kém, bốn vách tường ngôi nhà đều là dùng bùn đất bọc phân trâu chất lên, trên nóc nhà đắp rơm rạ và cây gỗ, đến lúc trời mưa to phải chịu phiền não vì nhà dột nước.

Trước sân mỗi nhà đều có dựng giá treo, có trồng bí đỏ, có trồng mướp, dây leo và hoa quả bò đầy cái giá. Ở gần đó còn có đủ loại rau củ quả, xanh um tươi tốt, làm cho ngôi nhà cũ nát này tăng thêm vài phần sức sống mà trong thành phố không có được.

Một địa phương đẹp biết bao!

Yến Chử cầm cây gậy leo núi và đeo cái ba lô to bằng nửa người mình đứng trên đường đất cách thôn không xa, vẻ mặt khó hiểu.

“Chàng trai này, cậu tới thôn chúng tôi làm gì?”

Một ông cụ đầu bạc trắng chống gậy nhìn Yến Chử, khuôn mặt hiền từ, chỉ là trong ánh mắt mang theo một chút cảnh giác.

Ông cụ này không cao còn còng lưng, đứng cách Yến Chử không xa cũng chỉ miễn cưỡng cao tới ngực anh, trên mặt đầy nếp nhăn và đốm đồi mồi, tròng trắng mắt đυ.c ngầu, hàm răng hơi vàng, trên người mặc áσ ɭóŧ màu trắng và quần xà lỏn được giặt đến mức xù lông, cũng chính là hình tượng của một ông cụ thôn sơn bình thường.

“Ông ơi, cháu định lên núi xem mặt trời mọc nhưng không biết trong thôn chúng ta có nhà nào có thể cho cháu tá túc một đêm không? Cháu sẽ trả tiền.”

Hình tượng hiện tại của Yến Chử chính là một thanh niên cao gầy đeo mắt kính gọng đen, nhìn qua có chút nho nhã yếu ớt. Anh đeo ba lô leo núi, cầm gậy leo núi, một tạo hình tiêu chuẩn của du khách leo núi.

Thôn Ngũ Đức là một thôn đặc biệt nghèo, cũng là mục tiêu xóa đói giảm nghèo trọng điểm của quốc gia. Chỉ là suy cho cùng, bây giờ kinh tế phát triển như vậy, khoa học kỹ thuật tiến bộ như vậy, cho nên mặc dù là thôn nghèo trong rừng sâu núi thẳm thế này cũng có điện. Trong thôn hơn ba mươi hộ gia đình thì có hai hộ gia đình mua một cái tivi màu nhỏ, hàng đêm những nhà không có tivi sẽ đến mấy nhà có tivi xem tivi, xem tin tức, đối với phượt thủ thường xuất hiện trong tin thời sự, bọn họ cũng biết.

“Chỉ có một mình cậu?”

Ông cụ khom lưng, nhìn về phía Yến Chử hỏi.

“Đúng vậy, chỉ có một mình cháu.” Yến Chử cười, trông như cậu bé lớn trong sáng, phúc hậu và vô hại.

“Hai ngày này thời tiết không đẹp, đặc biệt đêm nay có vẻ muốn mưa, cậu nhóc muốn xem mặt trời mọc vậy chỉ sợ không được đó.” Nghe thấy anh chỉ có một mình, lòng cảnh giác của ông cụ đối với anh cũng nhỏ đi rất nhiều.

Thôn bọn họ khá nghiêng, chỉ là bởi vì ở trong núi sâu, đôi khi lâu lâu cũng sẽ có mấy đứa nhóc trong thành phố ăn no không có việc gì làm như vậy đến thám hiểm núi.

Những người đó ra tay hào phóng, chỉ tá túc một đêm đã trả cho họ một trăm đồng, nếu ăn cơm thì mỗi bữa cơm còn thêm ba mươi đồng. Đối với người dân miền núi thu nhập bình quân hàng năm chỉ có hai ngàn là một khoản phụ rất lớn.

Trước đây, người trong núi ôm lòng cảnh giác đối với những phượt thủ đến thôn, sau một thời gian dài, bọn họ phát hiện thật sự chỉ đến chơi, bởi vậy tuy người trong thôn vẫn sẽ luôn nhìn chằm chằm những vị khách lạ đó nhưng không có trông gà hóa cuốc như trước kia nữa.

Trong nhà ông cụ này chỉ có một người con trai, dân số cũng không quá đông nên sửa sang hai căn phòng còn dư trong nhà, quét vôi lại, chuyên cho mấy người thành phố vào núi chơi thuê ở. Quanh năm suốt tháng, những thu nhập không chuẩn này còn nhiều hơn bọn họ trồng trọt đó.

Con ông năm nay đã bốn mươi rồi, bởi vì miền núi nghèo, con gái thôn khác đều không bằng lòng gả đến vùng núi hẻo lánh này nên ông phải dành dụm tiền cho con trai mua một cô vợ.

Trong thôn kia, Lưu gia và Hoàng gia mua con dâu không tệ, đều sinh cho bọn họ mấy đứa cháu trai. Sau này chờ ông tích cóp đủ tiền thì tìm Lại Tam, người bán con dâu cho Lưu gia và Hoàng gia, mua một cô gái đã học đại học, nghe nói con gái như vậy sinh con thì gen di truyền tốt, cái này không sai.

Ông cụ nghĩ lại không lâu nữa ông có thể tích cóp đủ tiền, nở nụ cười hiền từ, ánh mắt nhìn Yến Chử cũng càng thêm nhu hòa.

“Trời sắp mưa sao ạ, dự báo thời tiết cũng không có viết?”

Yến Chử giống như một thanh niên mới bước vào xã hội, làm việc vụng về, anh sờ mũi: “Ông ơi! Nếu không như vậy, cháu ở trong thôn thêm vài ngày, mưa này cũng không thể không dừng nhỉ.”

“Cháu chỉ là đi chụp ảnh mặt trời mọc, thôn mọi người nghiêng quá cao, chỉ lên núi thôi mà cháu đã leo gần hai giờ, thật sự lười xuống núi rồi chờ ngày nào đó thời tiết tốt trở lên lại. Ông yên tâm, cháu có mang theo tiền, dù sao trước khi ra cửa cháu nói với ba mẹ đến thôn mọi người sưu tầm phong tục, không chắc ngày về, bọn họ cũng sẽ không lo lắng.”

Yến Chử giơ máy quay phim trước cổ, một bộ dáng ngốc nghếch lắm tiền nhanh tới.

“Thế nhưng người trong thôn chúng tôi không thích chụp ảnh, cậu muốn chụp mặt trời mọc thì chờ thời tiết tốt rồi lêи đỉиɦ núi chụp, không cho phép ở trong thôn tò mò này kia, bằng không bị phát hiện sẽ bị đuổi đi.”

Ông cụ cười, nông dân có cách xem thời tiết của mình, xem thời tiết hôm nay thì hai ba ngày nữa mưa to không phải hỏi rồi. Như thế cộng thêm tiền cơm, ông lập tức thu vào bốn trăm.

“Vâng.”

Yến Chử đáp lại, đi theo ông cụ về nhà.

Khi rời đi, anh liếc nhìn tảng đá lớn ở cửa thôn, viết phía trên ba chữ to thôn Ngũ Đức, rõ ràng là màu đen nhưng ở trong thời tiết âm u vậy mà ẩn ẩn lộ ra hồng quang.

Ngũ Đức… Trung, Hiếu, Lễ, Nghĩa, Nhân.

Ha ha!

*

“Lão già, cậu thanh niên mới vào nhà chú ở không có vấn đề chứ?”

Cái sân sang trọng bậc nhất trong thôn được lót gạch xanh xám, mấy ông cụ trong thôn và mấy cậu thanh niên ngồi chung một chỗ, vẻ mặt có chút nghiêm túc.

“Ngoại trừ lúc ăn cơm, cả đêm đều không ra ngoài, tôi nhìn chằm chằm vào đó.” Lão già cũng chính là ông cụ mà khi Yến Chử vừa đến thôn gặp được, nói với người đàn ông trung niên ngồi đối diện mình.

“Ừ, chú chú ý nhiều chút, mấy ngày nay không biết do thời tiết hay là vì sao mà mí mắt tôi vẫn cứ giật giật, luôn cảm thấy bất an.”

Người đàn ông trung niên, cũng chính là Lâm Hữu Đức, trưởng thôn thôn Ngũ Đức, xoa trán, mặt đầy vẻ lo lắng nói.

Vóc dáng của anh ta cực kỳ cường tráng, cao một mét chín, cả người nổi cục u, vẻ mặt dữ tợn, nhìn qua là một người thật sự không dễ trêu chọc. Ở trong thôn này, anh ta không chỉ là trưởng thôn mà cũng là bá vương của thôn, thanh niên trong thôn đều coi anh ta như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, cũng bởi vì anh ta, người trong thôn ở mấy vùng núi khác không dám tranh giành với bọn họ và lúc phân chia núi rừng để bọn họ chiếm lợi rất lớn.

Cũng vì như vậy, uy tín của Lâm Hữu Đức trong thôn đặc biệt cao, cũng không thua kém mấy lão tiền bối kia.

“Anh, không phải anh bị con đàn bà đó dọa chứ?”

Người khác sợ Lâm Hữu Đức nhưng em trai ruột của Lâm Hữu Đức thì không chắc sợ anh ta. Lâm Hữu Tài và anh trai có ngoại hình hoàn toàn khác nhau dù là cùng từ bụng mẹ sinh ra. Dáng người anh ta cực kỳ nhỏ gầy, một người đàn ông lớn mà miễn cưỡng cũng chỉ cao một mét sáu, mỏ chuột tai khỉ, vẻ mặt trông thô bỉ.

Ở thôn này, Lâm Hữu Đức là đại bá vương thì Lâm Hữu Tài chính là nhị bá vương, anh em bọn họ là song sinh, đoán chừng Lâm Hữu Đức hấp thụ quá nhiều chất dinh dưỡng ở trong bụng mẹ, rất nhiều lần làm cho Lâm Hữu Tài thiếu chút nữa nuôi không được khi còn nhỏ. Mẹ Lâm đã thường xuyên nói với con trai cả, đây là anh ta nợ em trai mình, kêu anh ta sau này nhất định phải chăm sóc em trai thật tốt.

Lâm Hữu Đức rất nghe lời mẹ, quả nhiên hết sức yêu thương em trai, không ai có thể qua được Lâm Hữu Tài. Lúc này bị em trai cười nhạo một câu, anh ta căn bản không tức giận.

“Phi, ông đây bị con đàn bà đó dọa được, cũng chính là cô ta quá không biết điều, ba thằng con trai nhà lão Trương đều đã ngủ với cô ta, sao tôi mãi không ngủ được mà còn dám đánh ông đây, mẹ nó chứ.”

Lâm Hữu Đức phun một ngụm nước bọt qua bên cạnh, sờ vết thương trên mặt mới vừa rớt vảy không bao lâu, còn có một vết sẹo trắng trắng, nhớ lại chuyện xảy ra ngày hôm đó.

Thôn bọn họ khá nghèo, rất ít cô gái thôn khác bằng lòng gả vào, nhưng thế hệ trước trong thôn lại bảo thủ, không muốn để con trai con dâu nhà mình ra ngoài làm việc, sợ người đi rồi sẽ không bao giờ trở lại nữa, không ai chăm sóc bọn họ lúc về già.

Lâu ngày, nguồn gốc con dâu trong thôn không còn gả cưới bình thường nữa, mà là thông qua bọn buôn người bên ngoài mua con dâu về.

Thông thường một cô gái mới lớn chào giá ba mươi ngàn, đã từng ngủ với đàn ông thì giảm giá còn hai mươi lăm ngàn, ngoại hình đẹp hơn chút hoặc là sinh viên, vậy giá cả vẫn phải hơn một chút. Hiện tại con dâu đắt giá nhất thôn chính là con dâu của nhà lão Trương, người mà trong miệng Lâm Hữu Đức vừa nhắc tới.

Mua cô gái đó, Trương gia bỏ ra tiền vốn khoảng năm mươi ngàn.

Lão Trương vốn không muốn mua cô ta, cả nhà bọn họ tích cóp tổng cộng cũng hơn ba mươi ngàn, ở đâu mua nổi con dâu đắt như vậy, hơn nữa lão Trương có ba người con trai đó. Con trai lớn năm nay 36, con trai thứ hai năm nay 33, con trai nhỏ nhất mới 21, đoán chừng lúc mẹ nó sinh ra nó tuổi tác quá lớn, đầu óc không tốt, mỗi ngày chảy nước miếng nước mũi, chỉ biết nhìn chằm chằm mông và ngực vợ nhà người ta, rất làm cho người ta ghê tởm.

Nhưng ai khiến cho lần này Lại Tam đem đến cô gái thuộc dạng đẹp mắt nhất chứ, làn da trắng hơn đậu hũ, đôi mắt to, long lanh thu hút người hiếm thấy. Con bé đó tuổi còn rất nhỏ, hình như chỉ có mười sáu mười bảy tuổi nhưng mà không sao, con gái lớn như vậy ở trong thôn đã có thể sinh con.

Không ít người trong thôn muốn mua con dâu cũng nhìn trúng cô gái đó nhưng Lại Tam chào giá quá cao, sau đó vẫn là ba con trai nhà lão Trương chết sống đều muốn cô gái này, nói nhà bọn họ nghèo, đoán chừng mua vợ cho anh cả thì không có tiền mua vợ cho anh hai và em út, cho nên dứt khoát ba anh em chỉ có một người vợ.

Cô gái ngoại hình xinh đẹp, cho dù chung vợ bọn họ cũng chịu.

Lão Trương suy nghĩ vậy cũng là một chuyện, dù sao đều là con của ông ta, sinh cũng là cháu ông ta, vì thế lão Trương tiêu số tiền lớn, trong đó thiếu mười mấy ngàn vẫn là tìm Lâm Hữu Đức vay mượn.

Lâm Hữu Đức cũng thích con bé đó, anh ta cho nhà lão Trương vay tiền với một yêu cầu, đó chính là chờ ba con trai nhà bọn họ ngủ với cô gái đó xong thì cho anh ta ngủ một lần, như vậy anh ta mới đồng ý cho vay tiền.

Lão Trương thương lượng với ba con trai một chút, rồi đáp ứng.

Cô gái đó tên gì người trong thôn không biết, cô ta hết sức ngoan cố. Sau khi bị tên lừa đảo bán tới thôn, ngoại trừ cầu xin bọn họ thả cô, nói người nhà cô sẽ cho bọn họ rất rất nhiều tiền thì chưa từng nói lời khác, nhưng khi biết bọn họ sẽ không tha cho cô thì tịnh ngày dạm khổ, còn có nguyền rủa.

Bọn họ kêu cô là con dâu Trương gia, trong ngày hôn lễ, cô gái đó bị trói, tiếng kêu thê lương kia cả thôn đều nghe thấy được, kêu một tiếng chính là cả đêm, mãi về sau, tiếng kêu dần dần tắt hẳn, rốt cuộc không nghe thấy nữa.

Con dâu được mua về thôn đều theo kiểu này, đối với người trong thôn đã quen rồi, chỉ cần sinh con thì cắm rễ vào thôn, hơn nữa không chỉ là thôn bọn họ, chân núi không ít thôn không cưới nổi con dâu người ta cũng đều tìm những người quen đó mua con dâu. Huyện thành nhỏ hẻo lánh như vậy cũng có người thân của mình, đối với việc mua con dâu bọn họ đều biết rõ ràng, con dâu nhà ai mua chạy mất, đám người đều sẽ giúp đỡ tìm người.

Chỉ cần canh giữ ở trạm xe trong huyện, sớm muộn một ngày cũng có thể tìm ra người.

Tìm trở về chính là một trận đòn độc, những phụ nữ này lần lượt chạy trốn thất bại cũng càng thêm chết lặng.

Hơn ba tháng trước, sau hôm kết hôn của con trai lão Trương, Lâm Hữu Đức đã tìm tới cửa, lão Trương không dám quỵt nợ, kêu con trai đưa người qua, ai biết được khi nhìn thấy con dâu nhà mình lần nữa, đã là một thi thể lạnh lẽo như băng.

Lâm Hữu Đức nói cô gái đó ra tay cào mặt anh ta, làm mặt anh ta bị thương, Lâm Hữu Đức vừa tức giận đẩy cô ta một cái, ai ngờ đầu đập vào ngăn tủ trên giường đất, máu tuôn ra đầy đất, lập tức tắt thở.

Bỏ số tiền lớn mua con dâu cứ như vậy mất rồi, lão Trương và ba con trai ông ta nhất định không làm, nhưng ai kêu Lâm Hữu Đức là địa chủ bá vương của thôn này chứ, cuối cùng thương lượng, chờ lần sau Lại Tam tới Lâm Hữu Đức sẽ giúp bọn họ mua một con dâu, đương nhiên không thể mua loại tốt nhất này, chỉ là sau đó không cần phải trả số tiền vay trước đó.

Nhà lão Trương chấp nhận ngậm bồ hòn, vào lúc ban đêm một đám đàn ông đem thi thể cô gái đó ném xuống núi sâu, trong núi bọn họ có sói, mặc những con súc sinh đó gặm xác thành từng mảnh, sau đó tạo hiện trường giả nói con dâu mới mua lén trốn đi bị súc vật tấn công.

Chuyện Lâm Hữu Đức gϊếŧ người, cũng chỉ có đám người bọn họ biết được.

Bọn lão già này không biết chuyện này, chỉ xem cô gái kia là bị Lâm Hữu Đức ngủ xong rồi lén chạy vào núi sâu nên mới chết, nghe Lâm Hữu Tài và Lâm Hữu Đức nói đùa, cũng chỉ cười cười.

“Vẫn là nhanh chóng làm cậu ta đi đi, qua một thời gian nữa, Lại Tam sẽ đưa hàng tới.”

Lâm Hữu Đức không tin quỷ thần, nếu thực sự có quỷ thì những cô gái mua được từ mấy năm trước sau khi suy nghĩ không thông tự tử đã tới tìm bọn họ báo thù rồi, hiện tại không phải thôn bọn họ vẫn sống tốt.

Xét cho cùng chính là cô gái đó không biết điều, bị vài người ngủ không phải ngủ, mù quáng làm ra vẻ, chết cũng là đáng đời.

“Cậu yên tâm, trời mưa Lại Tam cũng sẽ không dẫn người lên núi, thanh niên đó chỉ đến xem mặt trời mọc, thời tiết trong lại chụp ảnh xong thì cậu ta đi rồi, không đυ.ng phải Lại Tam.”

Lão già cười rất phúc hậu, lộ ra một hàm răng vàng.

Những người bên cạnh cũng cười, Lại Tam tới, nghĩa là trong thôn có thêm con dâu mới, con dâu cũng có thì cháu đích tôn còn xa sao. Hương khói trong thôn truyền đời này qua đời khác, bọn họ chết rồi cũng có thể diện đi gặp tổ tông đó.