Quyển 3 - Chương 28: Anh trai tốt nhất thế giới 2

“Chàng trai, trời đang mưa, cậu đi đâu?”

Yến Chử đã ở trong thôn ba ngày, trong ba ngày này mưa trên núi vẫn chưa dừng, bình thường anh ở trong phòng của Lão Căn Đầu, cũng chỉ có ăn cơm mới đi ra ngoài một chút.

Anh rất yên tĩnh, nhiều ngày qua cũng không thấy tìm kiếm trong thôn, người trong thôn dần giảm cảnh giác với anh.

Nhưng hiện tại trời mưa, sắc trời cũng dần tối xuống, anh cầm dù định ra ngoài, làm cho Lão Căn Đầu lập tức lên tinh thần, đôi mắt ảm đạm quan sát anh, giọng có chút trầm thấp.

“Tôi thấy hiện tại mưa nhỏ nên muốn ra sau núi đi dạo, mưa nhỏ trung núi rừng có một vẻ đẹp, là tư liệu sống để chụp ảnh.”

Yến Chử giả vờ không hiểu được sự đề phòng trong lời nói của ông ta, giơ máy ảnh trong tay lên, dáng vẻ sinh viên mê chụp ảnh bình thường.

Ngoại trừ trên cổ đeo máy ảnh thì sau lưng chỉ có balo nhỏ, không phải balo lớn lúc anh vác lên núi, có lẽ lúc đầu đặt trong balo lớn, không phồng lên nhiều, không giống như mang theo nhiều đồ.

Ngoại trừ thứ này, cũng chỉ có cây dù trên tay.

“Hiện tại trời sắp tối xuống, sau núi có sói, chàng trai, cậu không muốn sống nữa?”

Lão Căn Đầu nghĩ vì sao đám thanh niên trong thành phố đều kỳ lạ như vậy chứ, lúc trước những vị khách leo núi cũng vậy, trên núi chỉ toàn là cây cối, hết lần này đến lần khác bọn họ cảm thấy núi này rất đẹp, cũng không thấy những cô gái bị lừa gạt giống như bọn họ, thích phong cảnh chỗ này nên muốn ở lại.

“Không sao đâu, trước khi đi thì mẹ tôi đã đưa cho tôi bùa bình an rồi.”

Yến Chử cười lấy ra lá bùa hình tam giác màu vàng trong túi ra: “Mẹ tôi nói đây là bùa bình an, đừng nói sói, ngay cả kẻ xấu muốn hại tôi cũng phải đền mạng.”

Không biết có phải ảo giác của Lão Căn Đầu hay không, ông ta cảm thấy lời nói của chàng trai này có ý gì đó, sau khi nghe anh nói thì cả người lạnh căm, không còn sức lực.

Nhưng nhìn kỹ lại thì chàng trai vẫn cười khanh khách, dường như chỉ là ảo giác của ông ta.

“Vậy cậu nhớ về sớm một chút, chờ sắc trời tối xuống, sói gấu cũng sẽ xuất hiện.”

Lão Căn Đầu không khuyên nhiều, lúc trước nửa đêm con dâu của nhà ông Trương lén đi ra ngoài rồi bị sói cắn chết không toàn thây, ông ta không phải là người lương thiện, nhưng nếu chàng trai trước mắt này cũng bị sói cắn chết giống như cô gái kia, vậy thì ông ta biết đi tìm ai lấy tiền ở và tiền cơm mấy ngày sau, đó là một con số không nhỏ.

Ông ta hy vọng cơn mưa này kéo dài thêm mấy ngày nữa, ông ta có thể tích cóp đủ tiền cho con trai lấy vợ, năm nay con trai đã bốn mươi tuổi, lại không cưới vợ, nhà bọn họ sắp không còn người nối dõi nữa.

Yến Chử gật đầu, cầm dù đi vào màn mưa.

“Đại Trụ, con đi theo phía sau xem cậu ta có đến sau núi hay không.”

Đám người già trong thôn này không dễ lừa gạt, tuy rằng trên người Yến Chử không có điều gì đáng ngờ, nhưng ông ta vẫn nói con trai mình lặng lẽ đi theo phía sau theo dõi xem rốt cuộc anh đi ra sau núi hay là cầm máy ảnh chụp loạn trong thôn.

Con trai Lão Căn Đầu đang gặm khoai, buồn bực lên tiếng, mặc áo tơi vào, Yến Chử vừa đi không bao lâu, vẫn giữ khoảng cách mấy chục mét đi theo sau lưng anh.

Dường như Yến Chử không nhận ra sau lưng có người, nhàn nhã đi đến thôn khác, con đường đó đi thẳng ra sau núi.

Hiện tại trời dần tối xuống, mưa dầm làm cho thôn nhỏ càng thêm u ám, anh nhìn trẻ con không sợ nước mưa chơi bùn bên đường, những người già hút thuốc lá kiểu cũ dưới mái hiên nhà mình.

Sung sướиɠ, vui vẻ, tất cả được bao phủ trong bóng ma.

Yến Chử cười, trong ánh mắt đầy u ám và máu lạnh, muốn phá hủy chỗ này.

Con trai Lão Căn Đầu đi theo sau lưng anh, nhìn anh ra khỏi thôn đến sau núi, gặm sạch sẽ miếng khoai lang cuối cùng trên tay, mυ"ŧ ngón tay, oán trách cha mình quá cẩn thận rồi, hại anh ta uổng công đi xa như vậy trong ngày mưa.

Đừng nói người trẻ tuổi này rất bình thường, cho dù trong lòng có ý đồ gì, trong thôn bọn họ có nhiều người trai tráng, không thể làm gì được anh sao?

Anh ta lại nhìn, xác định Yến Chử đi xa, rung đùi đắc ý quay về nhà.

*

Mấy ngày mưa liên tục, đường núi vô cùng bùn đất, Yến Chử đi giày leo núi, phần đầu và gót dính đầy bùn đất, dường như anh lang thang không có mục tiêu bước đi, nhưng dường như trong lòng chắc chắn, rẽ trái, rẽ phải, cũng không hoàn toàn dựa theo người xưa bước đi.

Cũng không biết đi bao lâu lúc này phía chân trời đã hoàn toàn tối xuống, vầng trăng tròn treo lơ lửng trên bầu trời, mây mù che đậy nên lúc ẩn lúc hiện, nếu lúc này ngẩng đầu lên thì sẽ sửng sốt phát hiện trăng tròn này màu đỏ.

Núi rừng yên tĩnh, con đường phía trước tối đen, làm cho người ta rùng mình.

Yến Chử đứng dưới gốc cây đại thụ bốn người mới ôm hết, mở ra balo sau lưng, bên trong trống rỗng, chỉ có một cái cuốc nhỏ, anh ngồi xổm xuống, xúc đám cỏ dại um tùm bên cạnh cây đại thụ.

Một lần, hai lần, ba lần... Bùn đất bị nước mưa ngấm nhiều ngày nên vô cùng mềm xốp, không cần dùng quá nhiều sức cũng có thể đào lên.

Lúc đầu chỉ đào được bùn đất, dần dần có mấy khúc xương trắng mang theo thịt thối.

“Đây là xương tay của em gái.”

Yến Chử nâng niu lau sạch các khúc xương, cẩn thận đặt vào trong balo của mình.

“Đây là xương ngực của em gái.”

Trong miệng anh lẩm bẩm, khuôn mặt vốn sạch sẽ, trong không gian mờ tối lại vô cùng khủng bố, nhất là đôi mắt mang theo tơ máu, giống như một kẻ điên.

“Nhân Nhân ngoan, anh trai đến tìm em, anh trai đưa em về nhà, trong nhà có cha, còn có mẹ, cả nhà chúng ta mãi mãi không xa rời nhau.”

Anh vẫn cố đào hố tìm xương, đến khi đào hố sâu hơn sáu mươi mét vuông, xác định không còn xương cốt nào mới dừng lại.

Xương cốt vụn vặt, rất nhiều không hoàn chỉnh, tất cả bị thú dữ gặm, còn có những khúc xương bị cắn nát rồi nuốt vào trong bụng.

Yến Chử tìm suốt bốn tiếng, tìm được hài cốt không chứa đầy một túi nhỏ.

Hài cốt của Nhân Nhân đã không còn.

“Aaa…”

Yến Chử nhìn lá bùa nhỏ màu vàng bị nước mưa và máu loãng ngấm đến rách nát, đã sớm không nhìn ra được gì, được nắm chặt trong lòng bàn tay, nó vốn giống với lá bùa hộ mệnh trên người Yến Chử, lúc trước cô ấy và bạn tốt ra ngoài đi chơi, mẹ bọn họ đã khấn cầu xin.

Em gái Yến Nhân một cái, anh trai Yến Chử cũng có một cái.

“Nhân Nhân, anh trai đưa em về nhà.”

Sau khi anh khóc xong thì lau khô nước mắt, vốn quỳ gối dưới bùn đất, anh chống vào thân cây đứng lên, anh hơi nghiêng đi người dịu dàng nói.

Một cô gái nhỏ mặc váy liền áo màu trắng, cả người máu tươi đầm đìa, dính bùn ô và nước mưa, không có hai mắt, hốc mắt đầy máu nhìn anh cười.

*

“Thôn trưởng, chàng trai ở nhà chúng tôi lên núi đã mấy tiếng đồng hồ, hiện tại trời tối như vậy, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?”

Lão Căn Đầu vốn cho rằng người trẻ tuổi kia chụp ảnh núi rừng trong thôn kia, không lâu lắm sẽ trở về, nhưng không ngờ đã qua giờ ăn cơm, chờ mãi vẫn không nhìn thấy anh.

Ông ta cảm thấy không đúng, vội vàng đưa con trai đi tìm Lâm Hữu Đức có quyền lên tiếng nhất trong thôn.

“Trời mưa to cậu ta lại lên núi, muốn tìm đường chết à, trời tối đám thú dữ trong núi đều đi ra tìm ăn, tôi cũng không dám cho người đi tìm.”

Lâm Hữu Đức đang gặm đùi gà, ông ta lấy đũa vỗ vào tay vợ mình, vợ ông ta bĩu môi, gắp cánh gà trong chén mình cho em trai của Lâm Hữu Tài, mình lại gắp cổ gà.

“Nhưng thôn trưởng, lúc trước chàng trai đó đến thôn chúng ta có nói đã nói sẽ đến thôn chúng ta chụp ảnh với mẹ mình, hắn nếu cậu ta xảy ra chuyện gì, lỡ mẹ cậu ta báo cảnh sát làm lớn chuyện thì làm sao bây giờ? Đến lúc đó sợ là muốn lục soát cả ngọn núi này, chúng ta cũng không thể nào giấu hết những cô vợ nhỏ ra sau núi.”

Lão Căn Đầu nói làm cho Lâm Hữu Đức tức giận.

“Con mẹ nó, sao không nói sớm, vậy mà còn cho cậu ta ra sau núi.” Lâm Hữu Đức tức giận, cũng không ăn gà nữa, xuống giường, đi giày vào, muốn tổ chức đội hình đi tìm người.

“Cha, cậu ta đã về rồi.”

Con trai Lão Căn Đầu chờ bên ngoài đường, từ xa nhìn thấy Yến Chử cầm dù, đeo balo trở về.

Lão Căn Đầu và Lâm Hữu Đức nghe thấy anh ta nói, lập tức chạy ra ngoài.

“Đứa nhỏ này, sao cậu đi lâu như thế, mọi người đang chuẩn bị lên núi đi tìm cậu, còn nữa sao quần áo và giày của cậu lại như thế?”

Lão Căn Đầu có chút tức giận, nếu không phải tham tiền, ông ta không cho anh ở lại nhà mình, chỉ gây phiền phức cho mình.

“Ngày mưa đường quá trơn, vừa rồi tôi hái nấm nên rơi vào trong hố, vất vả lắm mới bò lên được.”

Yến Chử mở ra balo của mình, bên trong chứa đầy nấm nhỏ màu nâu, chất đầy túi, có vẻ hái không ít.

Người trong thôn không thèm quan tâm đến thứ này, nhất là sau cơn mưa có thể hái đầy giỏ lớn, cũng chỉ có người thành phố mới thích thú, mỗi lần có người đi vào núi luôn mua của người trong thôn mang về.

“Không có việc gì thì tốt, chàng trai, sau này trời tối đừng lên núi nữa biết chưa.”

Lâm Hữu Đức xua tay, ông ta lười quan tâm đến chuyện vụn vặt này, chỉ dạy dỗ Yến Chử hai câu, sau đó xoay người vào nhà mình.

Một cơn gió lạnh thổi qua, hai anh em Lâm Hữu Đức và Lâm Hữu Tài đều nổi da gà.

Kỳ lạ, sao nhiệt độ lại đột nhiên hạ xuống.

Nhất là Lâm Hữu Đức, cảm thấy mình rất mệt mỏi, giống như vác vật nặng mấy chục ký.

Nhưng cảm giác lạnh lẽo cũng chỉ có hai ba giây, hai anh em lại cảm thấy nhiệt độ quay về bình thường, bả vai đau nhức của Lâm Hữu Đức cũng biến mất.

Bọn họ không nhìn thấy vừa rồi Yến Chử vẫy tay với hai anh em Lâm Hữu Đức.

Cô gái nhỏ có hốc mắt đầu máu mà không ai nhìn thấy cũng đến gần cổ của Lâm Hữu Đức, do dự một lúc lâu vẫn đi theo Yến Chử rời đi.