Vu Tâm Nghiên vừa vào cửa liền nhìn thấy được đôi giày nam của Yến Chử được để chỗ huyền quan, lập tức ý thức được hiện tại có ai ở trong phòng, cô có chút căng thẳng, chờ mong cùng những cảm xúc không nói nên lời.
Ở trước mặt bạn thân, cô có thể thoải mái mà nói có thể từ bỏ, thế nhưng mà trong TV, Yến Chử thổ lộ làm sao cô có thể không thay đổi sắc mặt được chứ.
Mười hai năm trước Yến Chử mang đến cho Vu Tâm Nghiêm quá nhiều cảm động, anh dạy cho cô biết thế nào là yêu một người, rất rất nhiều lần đầu tiên, đều là anh và anh cùng thực hiện.
Chỉ là sau vài năm, Yến Chử ngày càng bận rộn, hai vợ chồng ở cùng nhau thì ít mà xa nhau thì nhiều, có khi một năm chỉ nhìn nhau được vài lần, tình yêu cũng dần dần phai màu theo thời gian, đến bây giờ, tình yêu nóng bỏng lúc trước còn lại bao nhiêu, đến Vu Tâm Nghiên cũng không thể nói được.
Nhưng mà có thể khẳng định, Yến Chử không chỉ đại biểu cho tình yêu của cô, còn đại biểu cho mười hai năm vui buồn, càng đại biểu cho một phần chấp niệm, tên anh và Vu Tâm Nghiên đã sớm rối rắm ở một chỗ, đối với Vu Tâm Nghiêm mà nói, cô đã sớm không thể thoát khỏi việc quen với sự tồn tại của anh.
Vu Tâm Nghiêm nhìn đôi giày kia vẻ mặt không thể tin, khẽ mím môi, ngừng thở không đổi giày mà liền đi về hướng phòng khách.
Lúc này Yến Chử đang nắm hai chân Yến Ngạo Thiên, nói chuyện cha con tình thâm với nó.
“Anh... tới làm gì?”
Giọng của Vu Tâm Nghiên rất êm tai, dịu dàng nhu hòa, như tiếng nước chảy, âm thanh mềm nhẹ mang theo một chút quyến rũ nhu hòa, vừa nghe chính là tiếng của con gái vùng Giang Nam.
Vốn dĩ cô muốn hỏi đối phương rõ ràng là đã đồng ý ly hôn với cô, vì sao hôm nay lại xuất hiện trước mặt cô, nhưng lại nghĩ tới truyền hình phát sóng ban ngày, lại mềm lòng không nói ra những câu tuyệt tình.
“Nghiên Nghiên.”
Hình như Yến Chử lúc này mới ý thức được cô xuất hiện phía sau mình, lập tức từ sô pha đứng dậy, nhìn Vu Tâm Nghiên mắt tràn ngập vui sướиɠ.
“Hú húuuuu!”
Yến Ngạo Thiên vừa thấy mẹ xuất hiện, vui mừng nhảy nhót về phía cô.
Vu Tâm Nghiên theo bản năng ngồi xổm xuống, giữ đầu Yến Ngạo Thiên thuận tiện giúp nó vuốt lông, phát hiện trên người có sợi lông thô lúc xoa xoa thì dừng một lúc, ngước mắt nhìn Yến Chử một cái.
Vật nuôi như chủ nhân, Yến Chử luôn làm cô đau lòng, Yến Ngạo Thiên cũng không thua kém bao nhiêu, rất biết chọc điên người ta.
Yến Ngạo Thiên ngây ngô đã sớm quên mất mình vừa mới gây ra đại họa, lè lưỡi bị sờ đến vui vẻ, toét miệng, đôi mắt híp lại thành đường cong cong.
“Anh Lưu nhận cho anh một gameshow, manh sủng xông về phía trước, tuần sau sẽ bắt đầu quay, đến lúc đó anh định sẽ mang Yến Ngạo Thiên tham gia.”
Yến Chử nhìn Vu Tâm Nghiên, trầm giọng nói.
Cho nên anh bỗng nhiên xuất hiện, chỉ vì muốn mang Yến Ngạo Thiên đi sao? Vu Tâm Nghiên không nhịn được có chút chua xót nghĩ.
Nói đến Yến Ngạo Thiên mặc dù là do một tay Vu Tâm Nghiên nuôi nấng, nhưng xác thực cũng là chó của Yến Chử, Vu Tâm Nghiên muốn mở miệng giữ Yến Ngạo Thiên ở lại, nhưng mà gameshow của Yến Chử sẽ sớm quay, hiện tại mà đi tìm một con chó thích hợp để bồi dưỡng tình cảm thì không kịp.
“Được, chẳng qua nếu như có ngày anh không muốn nuôi dưỡng Yến Ngạo Thiên hoặc không có thời gian nuôi dưỡng nó, thì có thể mang tới đây.”
Nhịn đau lòng xuống, Vu Tâm Nghiên rời tay khỏi bộ lông của Yến Ngạo thiên, đẩy nó về phía Yến Chử, bản thân mình lại quay người muốn lên lầu.
“Hú hú.”
Yến Ngạo Thiên cảm thấy tiền đồ của mình thật đáng lo, mịa, mẹ ấy vậy mà không cần nó nữa muốn đem nó cho ông bố cặn bã, quả nhiên bởi vì bố mẹ không hạnh phúc, đến cả nó cũng phải trở thành gia đình chó đơn thân sao?
Yến Ngạo Thiên kẹp chặt cái đuôi, theo hướng phát triển, như bố cặn bã đã nói thảm trạng của chó rất có khả năng xảy ra nha.
Nó cảm thấy bất luận thế nào cũng không thể để cho bố mẹ nó tách ra, nó phải làm cho cả bố lẫn mẹ đều yêu thương bé cưng.
Nghĩ như thế, Yến Ngạo Thiên tranh thủ thời gian chắn trước mặt Vu Tâm Nghiên, dùng cơ thể mập mạp của mình ngăn cản cô rời đi.
“Đây là chương trình cuối của anh, đợi đến khi hoàn thành một ít hợp đồng, anh sẽ rời khỏi giới giải trí.”
Yến Chử nhìn bóng lưng của Vu Tâm Nghiên nói, làm cho cô đang chuẩn bị vòng qua Yến Ngạo Thiên để đi lên dừng lại.
“Vì... vì cái gì?”
Vu Tâm Nghiên nắm chặt tay, mày nhíu lại, xoay người kinh ngạc nhìn anh.
Đối diện với ánh mắt của Yến Chử, cô mơ hồ ý thức được, chính là, tất cả những thứ này đều là vì cô, cô có thể nghĩ như vậy không?
Thế nhưng những thứ này tại sao lại tới trễ như vậy, vì sao lại tới lúc cô đã chuẩn bị sẵn sàng từ bỏ anh.
“Bởi vì em.”
Câu trả lời này, Yến Chử nói không một chút do dự, anh kế thừa kí ức của nguyên chủ, thế nhưng cái này cũng không đại biểu cho việc anh cũng biết đóng phim, nguyên chủ có được thành tựu như vậy là đủ rồi, ở thời gian tốt nhất mà lui về ở ẩn, là lựa chọn tốt nhất.
Bản thân Yến Chử không phải là nhân vật thích sống trong ánh đèn sân khấu, để cho anh quanh năm chơi chiến tranh du kích với các phương tiện truyền thông và paparazzi, không phải phong cách của anh.
“Đã quá muộn.... đã quá muộn.”
Vu Tâm Nghiên lảo đảo lui về phía sau mấy bước, trước mắt như tràn ngập sương mù, làm cho cô không thấy rõ gương mặt của Yến Chử.
Nếu lúc trước khi cô đề nghị ly hôn, nghe được những lời tỏ tình này của Yến Chử, cô sẽ rất vui vẻ, chính là vui vẻ đến điên luôn, thế nhưng sau khi ly hôn, lúc cô chuẩn bị từ bỏ tất cả thì mọi thứ lại đến.
Cô có chút hoảng hốt, chỉ muốn né tránh người đàn ông dễ thay đổi ở trước mặt.
“Không muộn.”
Yến Chử sao có thể để cô né tránh, anh tiến lên vài bước, ôm người phụ nữ đang tìm cách trốn tránh kia vào trong ngực.
“Anh biết anh đã từng làm rất nhiều việc khiến em thương tâm, anh đã dành quá nhiều năng lượng cho sự nghiệp của mình, phụ mười hai năm bên nhau của chúng ta, nhưng Nghiên Nghiên, cho anh thêm một cơ hội, chúng ta còn rất rất nhiều thời gian, chúng ta đi nơi em muốn đi nhất Provence, đi xem tuyết ở Hokkaido, giống như mười hai năm trước đây, cho chúng ta cơ hội làm lại một lần.”
Vu Tâm Nghiên dựa vào bả vai dày rộng của anh, cô có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể và nhịp tim, mùi nước hoa Cologne nhàn nhạt, làm cho cô nhịn không được có chút say mê.
“Tôi không biết, bây giờ tôi rất loạn.”
Lời âu yếm quá tuyệt vời, đặc biệt là viễn cảnh tương lai mà Yến Chử nói ra, thế nhưng mà Vu Tâm Nghiên không thể tin được.
Lúc trước khi anh đã từng lần lượt hứa sẽ công khai quan hệ của bọn họ, sẽ dần dần giảm bớt lượng công việc, thế nhưng lần lượt kết quả lại chứng minh anh đang lừa cô.
Càng quang trọng, trong lòng Vu Tâm Nghiên đang có một cây gai, đó chính là hình như Yến Chử cùng Vu Tâm Đồng có gì đó ái muội, lẽ nào tất cả chỉ là ảo giác của cô sao?
Nghĩ đến trước kia khi còn ở chung, Yến Chử nói về em gái cô hai mắt như tỏa sáng,Vu Tâm Nghiên trong lòng lạnh lùng, lập tức tỉnh táo lại, tránh thoát khỏi cái ôm của Yến Chử.
"Em không cần phải suy nghĩ lung tung, mười hai năm đầu tiên là em đang chờ đợi anh, bây giờ đổi lại là anh chờ em."
Yến chử nắm lấy hai vai của Vu Tâm Nghiên, ánh mắt thâm tình mà cố chấp nhìn cô, ánh mắt thâm thúy dịu dàng, khiến hô hấp của cô đều dừng lại.
Không thể không nói, câu nói của anh thật sự là quá hấp dẫn, Vu Tâm Nghiên lại một lần nữa bị mê hoặc.
"Hơn nữa chúng ta còn có Ngạo Thiên, em muốn nó sống trong gia đình của cha mẹ đơn thân sao?"
Yến Chử chỉ về phía con chó ngu xuẩn đang nằm ở một bên, Vu Tâm Nghiên còn mơ hồ từ trong những lời này của anh nghe ra vài phần tủi thân.
“Àu húuuu.”
Yến Ngạo Thiên đuổi theo đuôi mình chạy vòng vòng, nó không muốn sống trong một gia đình chỉ có một bố hay mẹ, nó muốn cả bố cả mẹ nha.
"Anh nói nhảm."
Vu Tâm Nghiên có chút thẹn thùng, đang muốn nhấc chân giẫm lên Yến Chử, bỗng nhiên nhớ tới lúc trước Yến Ngạo Thiên vừa mới đến nhà này, Yến Chử chính là chỉ vào cái nó vừa cai sữa không lâu, vẫn là một Yến Ngạo Thiên bé bé, cười nói sau này đây chính là đứa nhỏ của bọn họ, cô là mẹ, anh là bố, khi đó bọn họ tuy rằng ở cùng nhau thì ít xa nhau thì nhiều, nhưng quan hệ không có căng thẳng như bây giờ.
Nghĩ như vậy, trái tim Vu Tâm Nghiên liền nhịn không được mềm nhũn vài phần, vốn muốn giẫm chân anh cũng thu về.
Yến Chử nhìn ra, đây là bước lung lay khởi đầu của Vu Tâm Nghiên.
Nhưng băng dày ba thước cũng không phải một ngày là lạnh, muốn mở ra khúc mắc nhiều năm như vậy, chắc chắn không phải là một điều đơn giản.
Yến Chử không khỏi có chút may mắn, cũng may ngày đầu tiên anh đến mới đồng ý ly hôn, như vậy, tất cả đều có cơ hội làm lại.
"Tùy anh, tôi hiện tại muốn nghỉ ngơi, anh mang theo Ngạo Thiên đi đi, chỗ tủ ở huyền quan có thức ăn cho chó mà nó thích nhất, trong ổ chó cũng có đồ chơi yêu thích của nó, anh đều mang đi đi."
Vu Tâm Nghiên vung tay Yến Chử ra, chỉ muốn chạy trối chết.
“Sao anh còn chưa đi.”
Sau khi cô bước lên cầu thang dừng lại xoay người, nhìn thấy Yến Chử còn đứng tại chỗ, Yến Ngạo Thiên thì lắc đuôi đi theo phía sau cô ý muốn lên lầu, nhịn không được mở miệng hỏi.
"Anh đã cho em tất cả mọi thứ, bây giờ vô gia cư, vì vậy Nghiên Nghiên, xin em hãy cưu mang anh."
Yến Chử buông tay ra, sau đó móc hai túi quần ra, bên trong đúng là không thấy được một đồng xu.
Lời nói của anh quả thật không tệ, lúc ly hôn, anh chính là tay không rời nhà, nhưng Vu Tâm Nghiên không tin anh là một đại ảnh đế, sẽ ngay cả một nơi đặt chân cũng không có.
“Vừa rồi ứng phó một đám phóng viên, Nghiên Nghiên, anh mệt mỏi quá rồi.”
Yến Chử thâm thúy rũ mắt xuống, khó nén được mệt mỏi, dáng vẻ suy yếu mơ hồ gợi lên vài phần đau lòng trong Vu Tâm Nghiên.
Người đàn ông này, từ khi nào da mặt lại trở nên dày như vậy, quả thực chính là ăn chắc cô.
Vu Tâm Nghiên mím môi, không nói gì mà đi lên lầu.
Yến Chử nhìn bóng lưng của cô, nhịn không được cười, quả nhiên là người phụ nữ dễ mềm lòng.
*
Trong mấy ngày sau đó, mặc kệ mưa gió bên ngoài, Yến Chử ở nhà, không đi đâu cả.
Mỗi buổi sáng, anh làm bánh nướng xốp và trứng lòng đào hai món yêu thích nhất của Vu Tâm Nghiên, bữa trưa và bữa tối về cơ bản thì cũng toàn là những món Vu Tâm Nghiên thích ăn, mỗi ngày buổi sáng đều có người mang các nguyên liệu nấu ăn đến trước cửa biệt thự, điều này làm cho Vu Tâm Nghiên chắc chắn rằng cái miệng luôn nói không có tiền, cầu cô cưu mang anh lại chỉ là lừa dối.
Nhưng không biết tại sao, ngay cả khi cô biết rõ rằng người đàn ông này có tiền, cũng không mở miệng đuổi anh đi.
Đối với Yến Ngạo Thiên, nó cảm thấy nó chính là đứa bé hạnh phúc nhất trên đời, trước đây mẹ vì muốn kiểm soát cân nặng của nó, mỗi ngày đều cho nó ăn thịt bò tươi và thành phần thức ăn cho chó rất nghiêm ngặt, giờ người cầm đũa là bố, nó có thể ăn rất nhiều bít tết tươi ngon và sườn cừu nhỏ mỗi ngày.
Hạnh phúc đến mức Yến Ngạo Thiên mỗi đêm đi ngủ đều duỗi đầu lưỡi chảy nước miếng.
Quả nhiên cha mẹ song toàn thì đứa nhỏ chính là bảo vật, nể mặt bố biết điều như vậy, Yến Ngạo Thiên quyết định tha thứ cho ông bố cặn bã trước kia.
Hôm nay cũng như mấy ngày trước, Vu Tâm Nghiên rửa mặt xong, đang định ra khỏi phòng, lại không nhịn được quay lại phòng tắm, nhìn vào gương xem lại tóc và quần áo của mình.
Không biết có phải do bữa lẩu đêm qua hay không, trên mũi Vu Tâm Nghiên mọc lên một cục mụn nhỏ, cô lập tức cầm phấn lót lên dự định trang điểm che lại vết đỏ này.
Đang lúc chuẩn bị trang điểm, cô lại lập tức bỏ xuống, vột vã lao ra khỏi phòng tắm.
Cô xảy ra chuyện gì vậy, hôm nay cô không đi ra ngoài, không phải do có thêm một người đàn ông ở nhà nên mới thế.
Vu Tâm Nghiên cảm thấy mình thỏa hiệp quá nhanh, cô cắn môi dưới, hít sâu một hơi trước khi xuống lầu, để cho mình khôi phục lại vẻ mặt không rung động không biểu cảm mấy ngày trước đây
Theo thói quen, cô đi về phía nhà bếp, thường thì vào thời gian này, Yến Chử đã làm bữa sáng xong rồi, cô có thể ở góc nhìn thấy người đàn ông cao lớn mặc đồ gia đình đeo tạp dề, mang bữa sáng đặt lên bàn.
Vào lúc này, nếu người kia phát hiện cô xuất hiện, anh sẽ cho cô một nụ cười rực rỡ.
Vu Tâm Nghiên suy nghĩ nếu lần này đối phương lại mỉm cười với cô, cô có nên mỉm cười lại hay không, điều này tuyệt đối không phải là tha thứ, đây chỉ là lịch sự.
Phải, đúng vậy.
Lúc này đây, người đàn ông đáng lẽ nên đứng ở bên trong nhà bếp đã biến mất, nhà bếp và phòng ăn trống rỗng.
Thân thể Vu Tâm Nghiên cứng đờ, trong lòng có hơi lạnh lẽo và một chút tủi thân, chỉ là ngày thứ tư, anh chỉ có thể kiên trì bốn ngày thôi sao?
“Áuuu!”
Yến Ngạo Thiên vui vẻ ngậm xương bê của mình xuất hiện trước mặt Vu Tâm Nghiên, khóe miệng còn dính thức ăn còn sót lại, hiển nhiên là vừa mới ăn một bữa.
Vu Tâm Nghiên nhìn bộ dáng thỏa mãn của Yến Ngạo Thiên, tranh thủ thời gian đi đến phòng ăn, trên bàn ăn bày bữa sáng tinh xảo, còn mang theo hơi nóng, cho dù người trong phòng đã rời đi, hẳn là mới rời đi không lâu.
Vu Tâm Nghiên mắt thấy ở dưới cốc sữa có một tờ giấy, cô vội vàng cầm lên xem, xem xong nội dung ghi chú, vốn đang cau mày lập tức nhẹ nhàng dãn ra.
“Ai lo lắng anh đi đâu chứ.”
Vu Tâm Nghiên nói một đường làm một nẻo, chính cô cũng không phát hiện lúc này trên mặt cô nở nụ cười mĩ lệ cỡ nào.
“Yến ảnh đế tổ chức họp báo, người vợ trong tin đồn rốt cuộc là ai, tin đồn được lưu truyền trên mạng sẽ có câu trả lời gì, không biết Yến ảnh đế hôm nay cho chúng ta đáp án hay không, chờ các phóng viên phía trước sẽ cho mọi người đáp án.”
Vu Tâm Nghiên dọn dẹp xong bữa sáng, bưng sữa bò đi tới phòng khách mở TV.
Yến Ngạo Thiên gầm gừ nhảy lên sô pha, kê cái đầu to xù lên trên đùi của Vu Tâm Nghiên, cũng chuyển mắt xem TV, giống như có thể xem hiểu người ta nói gì.
“Yến Chử...”
Vu Tâm Nghiên đang định đổi chương trình liền dừng động tác lại, xem TV nhịn không được căng thẳng hơn.