Quyển 2 - Chương 20: Ảnh đế cặn bã ẩn hôn 05

“Mấy người xem, kia có phải là xe bảo mẫu của Yến Chử không?”

Ở ngoài cửa Thân Tâm có một đám phóng viên chực chờ như muốn đi đánh trận, nhìn thấy một chiếc xe bảy chỗ đang chầm chậm đi đến phía cửa ra vào công ty, phóng viên và fans hâm mộ lập tức kích động, xôn xao chen chúc cùng hướng về phía cửa.

Không lâu sau, bọn họ liền thấy Lưu Giang Đào cùng một đám vệ sĩ áo đen che chắn cho một người đeo khẩu trang kèm kính râm, người đàn ông cúi đầu đi thẳng vào công ty, nhìn thân hình và trang phục, rõ rành chính là Yến Ảnh đế.

“Yến Chử, Yến ảnh đế!!”

“Anh thật sự là ẩn hôn mười hai năm sao?”

“Xin hỏi lí do anh và vợ li hôn là gì?”

“Yến ảnh đế, vợ của anh có phải là Vu Na Na không, Yến ảnh đế, anh có thể cho công chúng một lời giải thích không?”

Những lời này đều là từ miệng của phóng viên, bọn họ xông lên phía trước, dù sao tin tức càng nóng thì tiền thưởng càng lớn, các phóng viên cũng chỉ muốn ăn cơm.

Bên kia fans còn điên cuồng hơn phóng viên một chút, có thể vây xung quanh công ty hầu hết là fans rất rất trung thành, hoặc có thể nói là một đống cô gái nhỏ là fans bạn gái, các cô ấy không thể tin Yến Chử ẩn hôn nhiều năm như vậy, muốn nghe từ miệng Yến Chử nói tất cả chỉ là giả.

“Các bạn phóng viên, chúng tôi sẽ tổ chức một buổi họp báo vào một ngày không xa, đến lúc đó mọi người muốn hỏi về vấn đề gì chúng tôi đều trả lời cho mọi người, giờ Yến Chử rất mệt mỏi, làm phiền mọi người nhường đường chút, để cho Yến Chử nghỉ ngơi một chút.”

Lưu Giang Đào sắp bị người ta chèn đến biến dạng rồi, nhưng là một quản lý xuất sắc, ở thời điểm này hắn cũng chỉ có thể mỉm cười, bằng không ngày hôm sau sẽ có bài báo mà hắn chẳng muốn nó tồn tại.

An ninh của Thần Tâm rất không tồi, cho dù có một đống người chen chúc, bọn họ vẫn đưa Lưu Giang Đào và Yến Chử lên xe an toàn, sau đó dẹp đường, ngăn cản một số người có ý định cản đầu xe lại, thẳng đến lúc chiếc xe thuận lợi rời đi, bọn họ mới cho đi.

Đám phóng viên kia cũng không dễ bỏ cuộc, lập tức cầm máy ảnh chạy lại tới xe của mình, phóng theo chiếc xe chiếc xe bảo mẫu kia.

Còn lại một đám người nhìn thấy nhân vật chính đi rồi, cũng không ở lại Thần Tâm, mặt mày ủ rũ, cũng túm năm túm ba rời đi.

Khoảng sau hai tiếng sau, một người có làn da được bôi đen, nhìn vô cùng thời thượng, mang theo kính râm một bộ dáng lạnh lùng, ăn mặc theo kiểu hip-hop nghênh ngang từ Thần Tâm đi ra ngoài, cánh cửa này thông thường đều có một ít thực tập sinh đi lại, người khác nhìn vào cũng chỉ cảm thấy nghệ sĩ của Thần Tâm không phải là đi theo hướng diễn viên sao, từ khi nào lại muốn lăn lộn trong giới hip-hop rồi.

Người thanh niên kia lập tức đi đến gara, tìm được một chiếc xe bình thường, lên xe đóng cửa lại lấy cái kính khoa trương trên mắt xuống, lại chính là Yến ảnh đế vừa rời đi theo Lưu Giang Đào, chỉ là người thật ở chỗ này, không biết người vừa rời đi là ai.

Mà trong lúc đó phía bên kia, một đám phóng viên lái xe đuổi theo chiếc xe bảo mẫu kia, nhìn bọn Lưu Giang Đào đi vòng vòng hồi lâu, nếu không phải nhớ tới có một nước nào đó cũng có người từng bị phóng viên đuổi theo mà bị tai nạn chết, thật sự là muốn chạy thật nhanh lên chặn xe bảo mẫu đấy lại.

Thật vất vả thì cái xe kia cũng chịu dừng lại, “Yến Chử” cùng Lưu Giang Đào cũng từ trên xe bước xuống, phóng viên điên cuồng vọt tới, đang định truy hỏi ảnh đế một số vấn đề, liền thấy cách ăn mặc của ảnh đế bên trong chương trình phát sóng, có người kéo được khẩu trang, mắt kính, mũ, bất ngờ hắn chỉ là một người qua đường, ở đâu ra là ảnh đế nãy giờ bọn họ truy đuổi chứ.

“Mọi người đến thật đúng lúc, Yến Chử đặc biệt đã đặt mấy bàn tiệc rượu, mọi người cũng mệt mỏi hơn nửa ngày rồi, bữa ăn này coi như là bồi bổ.”

Lưu Giang Đào lúc này không những không tránh đi mà còn tươi cười đi qua phía bọn họ.

“Yến Chử thật sự mệt mỏi, mọi người yên tâm, không quá một tuần nữa Yến Chử của chúng ta sẽ tổ chức một buổi họp báo, mọi người thông cảm.”

Bây giờ các phóng viên mới ý thức được nơi bọn họ dừng xe là thành phố H nổi tiếng, có nhà hàng đẳng cấp năm sao, mặc dù bị chơi xỏ có hơi tức giận, nhưng thái độ và sự chuẩn bị của đối phương quá đầy đủ, làm cho người ta không có cách nào nổi giận.

Đã lăn lộn trong ngành này, bọn họ có thể không biết thái độ của các minh tinh đối với bọn họ sao, huống chi hiện tại Yến Chử đang đứng ở đầu sóng ngọn gió, muốn tránh né bọn họ cũng là bình thường.

Lưu Giang Đào thấy thái độ những phóng viên kia đều dịu xuống, đôi mắt cười đến cong cong, điệu cười nhìn thật giống với phật Di Lặc, đón những phóng viên kia vào trong nhà hàng.

Diêm Vương dễ thấy, tiểu quỷ khó chơi, đám phóng viên này, có thể không trở mặt chính là tốt nhất.

*

Thoát thân khỏi những người đó, Yến Chử do dự hồi lâu, không muốn về chung cư mà mình đã ở hai hôm nay, mà trực tiếp trở về biệt thự của anh ở thế giới này.

Bởi vì Yến Chử quanh năm đều ở bên ngoài đóng phim, cho nên đồ đạc của anh ở trong nhà cũng không nhiều, khi anh rời đi, cũng không có thu dọn đồ vật của mình ở trong biệt thự.

Yến Chử đứng ở ngoài cửa, móc chìa khóa trong túi ra, cũng không biết là sau khi ly hôn Vu Tâm Nghiên có đổi chìa khóa hay không.

“Cạch.”

Cửa mở ra, Yến Chử nhìn về phía huyền quan, ở đó có để một đôi dép lê của nữ, xem ra nữ chủ nhân của ngôi nhà không có ở đây.

Dựa vào ký ức, Yến Chử mở tủ giày ra, lấy ra một đôi dép nam cho mình thay, sau đó đóng cửa đi vào.

Anh không có lên lầu, mà là lựa chọn ngồi trên sô pha, chờ Vu Tâm Nghiên trở về nhà.

Trong phòng rất yên tĩnh, Yến Chử luôn cảm thấy mình quên mất cái gì đấy, nhưng đến cùng là cái gì đây?

Anh trầm tư hồi lâu, đột nhiên nhớ ra mình hình như chưa mở hệ thống ra để xem điểm tích phân hiện tại như thế nào rồi, không bằng nhân lúc Vu Tâm Nghiên chưa trở về nhìn xem điểm thương thành có gì.

Điểm thương thành là một cái màn hình nhỏ nằm bên góc phải của bảng nhiệm vụ, nếu không nhìn kĩ có khi còn không thấy nó, trước mặt Yến Chử là một màn hình lớn đang hiển thị trong không trung, chỉ có anh mới có thể nhìn thấy, mà cách điều khiển là bằng ý thức của anh.

Anh dùng ý thức click mở điểm thương thành, như 007 đã nói, thương thành chỉ có năm cái kệ hàng, mà hàng hóa phía trên đều khác nhau.

Yến Chử có chút tò mò, hệ thống này tồn tại đã là điều mà chưa ai từng biết đến, không biết việc buôn bán hàng hóa bằng điểm thương thành có phải cũng giống như hệ thống này, là một sự tồn tại vô cùng kì diệu.

[Trả ta phiêu phiêu thuyền] tự đánh mình mười quyền, trả lại gấp ba mỹ lệ, tồn tại vĩnh viễn, 1000 điểm.

[Eo thon nhỏ] eo nhỏ, bạn đáng giá có, có thể dùng ở thế giới hiện tại, 500 điểm.

[Thiên Hương hoàn] có thể làm cho cơ thể có trăm loại mùi hương, tự bạn lựa chọn, tồn tại vĩnh viễn, 1000 điểm.

[Thiên Hương hoàn] có thể làm cho cơ thể có trăm loại mùi hương, tự bạn lựa chọn, có thể dùng ở thế giới hiện tại, 500 điểm.

Chỉ nhìn bốn cái kệ hàng trước mắt, Yến Chử cảm thấy mình nên phản ứng với hệ thống rồi, cái thương thành này đang ức hϊếp người chấp hành nhiệm vụ, cái gì mà eo thon nhỏ cái gì mà Thiên Hương hoàn, một người đàn ông thì cần dùng đến những thứ này sao?

Cũng may cái thứ năm cuối cùng cũng coi như là chưa sử dụng những thứ thiên về giới tính, khiến cho Yến Chử vui vẻ lên một chút.

[Sủng vật chi tâm] hiểu rõ những thứ mà sủng vật của bạn yêu thích, đơn độc trói định ý nghĩ động vật, vốn chỉ có duy nhất một tính chất, có thể dùng ở thế giới hiện tại, trước mắt đang được sale với giá sốc, chỉ 200 điểm tích phân.

Yến Chử nhớ tới nguyên chủ hình như còn để lại cho anh một chương trình gameshow, chỉ là tiêu phí 200 điểm tích phân đáng giá không? Phải biết rằng, thế giới trước anh hoàn thành nhiệm vụ tân thủ cũng chỉ có 1000 điểm tích lũy thôi.

Hệ thống thương thành lại thay đổi thời gian: Mười lăm giờ, anh chú ý tới dòng chữ nhắc nhở nhỏ ở góc phải kệ hàng, nhớ lại 007 có nói, quầy hàng ở thương thành mỗi ngày sẽ đổi mới một lần, xem ra mình còn mười lăm tiếng để suy nghĩ cho thật kỹ.

Thực ra trong năm kệ hàng, Sủng vật chi tâm giá cả xem như là khá rẻ, so sánh với ở thế giới này mà sử dụng Eo thon nhỏ hay Thiên Hương hoàn, giá cả như Sủng vật chi tâm cũng xem như là có lời.

“Áu hú hú...”

Yến Chử đang trầm tư có nên xài 200 điểm kia không, Yến Ngạo Thiên không biết chui từ đâu ra, khóe miệng trên người toàn là lông sợi thô, nhìn nó chạy một mạch tới đây, đoán chừng là mới ở trên lầu hai chạy xuống.

Con chó ngu xuẩn này thế mà lại ở nhà? Anh cho rằng hôm nay Vu Tâm Nghiên ra ngoài sẽ mang nó theo.

“Àu hú hú hú hú…”

Yến Ngạo Thiên cảnh giác nhìn người cha cặn bã trước mặt, mấy ngày nay mẹ vì người cha cặn bã này mà khóc, làm một đứa con yêu mẹ nhất, Yến Ngạo Thiên đã quyết định cắt đứt quan hệ cha con với Yến Chử.

Nó nghĩ nếu mẹ mà nhìn thấy người cha khốn nạn này thì lại sẽ khóc tiếp cho xem nên căng thẳng dùng cái mũi của mình đẩy bắp đùi của Yến Chử, muốn trước khi mẹ quay về thì có thể đuổi người này đi.

Thế thì mẹ chắc chắn sẽ cực kì vui vẻ, sẽ không so đo chuyện nó mới phá cái chăn lông của mẹ, mặc dù lần này là do chăn lông động thủ trước, thế nhưng mà mẹ chắc chắn không tin.

Nghĩ đến tối có khả năng không được ăn thịt bò, Yến Ngạo Thiên khổ sở chảy nước miếng, kích động tăng thêm động tác, muốn đuổi người ngồi trên sô pha đi càng sớm càng tốt.

Nhìn đến con chó ngu xuẩn đang căm thù mình, Yến Chử không do dự, cuối cùng là click vào nút mua Sủng vật chi tâm, rất nhanh điểm thương thành từ 1000 giảm xuống còn 800, sau đó trên kệ hàng xuất hiện một vầng sáng vàng, Yến Chử thử click vào, cũng phát hiện trên tay mình có thêm một món đồ.

“Àu hú hú.”

Làm một con chó, Yến Ngạo Thiên cực kì tin tưởng vào năng lực chiến đấu của mình, vừa thấy trong không khí đột nhiên xuất hiện một luồng sáng, con Husky với tinh thần không sợ chết, nó đột nhiên nhảy lên đặt chân trước lên đầu gối của Yến Chử, hú một cái, lúc Yến Chử còn chưa kịp ngăn cản, liền ăn viên thuốc vào trong bụng.

Yến Chử còn chưa nghiên cứu hướng dẫn sử dụng của viên thuốc này đâu, nhìn con chó ngu xuẩn ham ăn, suy nghĩ nếu làm cho nó nôn viên thuốc ra liệu có còn kịp hay không.

“Àu hú hú.”

Ông bố cặn bã, biết đường nhanh chóng rời đi, bằng không bổn Ngạo Thiên sẽ không khách khí với ông.

Yến Chử cảm thấy mình như mới gặp ảo giác, ấy vậy mà nghe hiểu tiếng của Yến Ngạo Thiên, anh nghĩ không lẽ viên thuốc mà nó mới ăn mạnh tới nỗi có thể trực tiếp câu thông với sủng vật sao?

“Hú hú, hú hắt xì...”

Lông bay đến trên mũi, Yến Ngạo Thiên hắt hơi một cái, nhưng ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm Yến Chử, tỏ vẻ mình tuyệt đối sẽ không vì mới được cho ăn cái viên nhạt nhẽo không có mùi vị gì vừa nãy mà khuất phục, nếu anh có thể cho nó mười miếng thịt bò bít tết, có lẽ nó sẽ suy nghĩ lại.

“Có bố dượng, cũng sẽ có mẹ kế, nếu như đổi cho mày một người bố mới thì có khả năng mày sẽ chẳng được ăn miếng thịt bò bít tết nào, đến đồ chơi mày yêu thích nhất cũng sẽ bị cướp đi.”

Yến Chử nắm lấy hai chân của Yến Ngạo Thiên, nhìn thẳng vào mắt nó mà nói.

“Bố dượng có khi còn có một đứa chó nữa, chúng nó sẽ đoạt mẹ của mày, sẽ đoạt phòng nhỏ của mày, chúng nó còn đi khắp nơi phá hoại, sau đó vu oan cho mày.”

Yến Chử nói một câu, đôi mắt của Yến Ngạo Thiên tuyệt vọng một phần, Yến Chử phát hiện bản thân mình ấy vậy mà có thể nhìn được trên mặt của một con chó ra cảm giác như bị sét đánh giữa trời quang.

“Hú hú hù...”

Mẹ của con sẽ không làm vậy với con đâu, Yến Ngạo Thiên muốn phản bác, chỉ là nó nghĩ đến bản thân mình gặm sô pha, gặm góc bàn, gặm quần áo túi xách mà mẹ thích nhất, rõ ràng là những thứ đó động thủ trước, thế nhưng mẹ vẫn phạt nó làm ngày hôm đó chỉ được ăn cơm chó.

Yến Ngạo Thiên lập tức cảm thấy ông bố cặn bã nói chuyện không hề giả dối, vừa nghĩ tới tương lai mẹ sẽ tìm cho nó một ông bố dượng, bố dượng sẽ mang theo chó nhỏ, Yến Ngạo Thiên hoàn toàn tuyệt vọng.

“Hú hú hú.”

Không đúng, làm sao ông bố lại biết chó đang nghĩ gì, Yến Ngạo Thiên dùng chỉ số thông minh ít ỏi của mình nghi hoặc hướng về phía Yến Chử hỏi.

“Bởi vì...”

Yến Chử nhìn con chó ngu xuẩn trước mắt.

“Vì bố là bố ruột của con đó.”

Một người một chó nhìn nhau chăm chú, lúc Vu Tâm Nghiên trở về thì nhìn thấy hình ảnh như vậy.