Chương 30: Ảnh đế cặn bã bí mật kết hôn (15)

"Nghiên Nghiên!".

Dường như lúc này Yến Chử mới nhận ra Vu Tâm Nghiên đã xuất hiện sau lưng anh, lập tức đứng dậy từ ghế sô-pha, nhìn Vu Tâm Nghiên bằng ánh mắt ngập tràn niềm vui.

"Gruu gruu gruu gruu!".

Yến Ngạo Thiên nhìn thấy mẹ đã về, hồ hởi chạy về phía Vu Tâm Nghiên. Vu Tâm Nghiên ngồi xổm xuống theo bản năng, giữ được cái đầu của Yến Ngạo Thiên và giúp nó xoa xoa, sau khi nhìn thấy thứ lông vũ đang dính trên lông nó thì động tác vuốt ve khựng lại, ngược mắt nhìn Yến Chử. "Chủ nào chó nấy", Yến Chử luôn làm cho cô buồn, Yến Ngạo Thiên cũng không thua kém chút nào, luôn chọc cho cô tức giận. Yến Ngạo Thiên ngu ngốc đã sớm quên mất bản thân đang gặp chuyện rắc rối, nó được xoa xoa thì thè lưỡi ra vui vẻ, cười toe toét, đôi mắt híp lại thành một đường màu đen cong cong.

"Anh Lưu ký cho anh một chương trình tạp kỹ, là . Tuần sau đã bắt đầu quay rồi, lúc đó anh sẽ dẫn Yến Ngạo Thiên đi tham gia cùng anh". Yến Chử nhìn Vu Tâm Nghiên, trầm giọng nói.

Cho nên…anh đột nhiên xuất hiện ở đây chỉ vì muốn dẫn Yến Ngạo Thiên đi sao? Vu Tâm Nghiên không khỏi buồn bã khi nghĩ đến chuyện này. Nhắc mới nhớ, mặc dù Yến Ngạo Thiên là do một tay Vu Tâm Nghiên nuôi lớn, nhưng nó đúng là chó của Yến Chử. Vu Tâm Nghiên muốn nói giữ Yến Ngạo Thiên lại, nhưng chương trình tạp kỹ của Yến Chử chắc chắn đã lên kế hoạch từ lâu rồi, bây giờ lại đi tìm một chú chó thích hợp để nuôi dưỡng tình cảm cũng không kịp.

"Cũng được. Nhưng nếu một ngày nào đó anh không muốn nuôi Yến Ngạo Thiên, hoặc là không có thời gian chăm sóc nó, có thể đưa nó đến đây".

Vu Tâm Nghiên kiềm chế sự không nỡ trong lòng, vuốt bộ lông bồng bềnh của Yến Ngạo Thiên, đẩy nó đến chỗ Yến Chử đang chứ, bản thân cô thì xoay người định đi lên lầu.

“Gruu gruu gruu…”.

Yến Ngạo Thiên cảm thấy tương lai của nó thật mờ mịt, mẹ của nó lại không cần nó và muốn đưa nó cho người ba cặn bã. Quả nhiên, bởi vì ba mẹ không hạnh phúc, ngay cả nó cũng phải trở thành cho trong gia đình đơn thân sao?

Yến Ngạo Thiên cụp đuôi lại, dựa theo hướng phát triển của câu chuyện, rất có thể sẽ dẫn đến tình cảnh thê thảm giống như ba cặn bã miêu tả. Nó cảm thấy không thể cứ để ba mẹ chia tay, nó muốn trở thành một bé cưng có cả ba và mẹ yêu thương. Nghĩ như vậy, Yến Ngạo Thiên vội vàng chặn đường Vu Tâm Nghiên, dùng chính cái cơ thể mập mạp của nó ngăn cản cô rời đi.

"Đây là chương trình cuối cùng mà anh tham gia, sau khi hoàn thành những hợp đồng hiện tại, anh sẽ hoàn toàn rút lui khỏi giới giải trí."

Yến Chử nhìn bóng lưng của Vu Tâm Nghiên và nói, làm cho cô đang chuẩn bị tránh chỗ Yến Ngạo Thiên thì khựng lại một chút.

"Tại…tại sao?".

Vu Tâm Nghiên siết chặt nắm tay, nhíu chặt mày, xoay người nhìn anh với vẻ kinh ngạc. Đối diện với ánh mắt của Yến Chử, cô mơ hồ nhận ra rằng…Có lẽ, tất cả mọi chuyện đều là vì cô, cô có thể nghĩ như vậy không? Nhưng mà tại sao tất cả mọi chuyện lại đến muộn như thế, tại sao lại là lúc cô đã chuẩn bị hoàn toàn buông tay anh.

“Là vì em”.

Yến Chử trả lời không chút do dự. Anh kế thừa ký ức của nguyên chủ, nhưng cũng không có nghĩa là anh biết đóng phim. Những thành tựu mà nguyên chủ đạt được đã quá đủ rồi, vào thời điểm tốt nhất thì giải nghệ chính là lựa chọn tốt nhất. Bản thân Yến Chử cũng không phải là người thích cuộc sống dưới ánh hào quang sân khấu, bảo anh chơi kiểu đánh du kích với giới truyền thông và các tay săn ảnh quanh năm không phải là phong cách của anh.

"Đã quá muộn rồi…đã quá muộn rồi…".

Vu Tâm Nghiên lảo đảo lùi ra phía sau vài bước, trước mặt như nhiễm một tầng sương mù dày đặt, làm cho cô không nhìn rõ được khuôn mặt của Yến Chử. Nếu trước khi cô đề nghị ly hôn mà nghe được những lời bộc bạch này của Yến Chử thì cô sẽ vô cùng vui vẻ, có lẽ có thể nói là “mừng như điên”. Nhưng nó lại đến sau khi đã ly hôn, sau khi cô đã chuẩn bị buông tay tất cả. Trong lòng cô đang rất bối rối, cô chỉ muốn tránh né người đàn ông hay thay đổi trước mặt này.

"Không muộn!".

Sao Yến Chử có thể để cô tránh né được, anh tiến lên vài bước, ôm chặt cô gái hình như đang muốn trốn tránh kia vào trong l*иg ngực.

"Anh biết anh đã từng làm ra rất nhiều chuyện khiến em đau lòng, anh đặt quá nhiều tâm huyết vào sự nghiệp của riêng anh, anh phí phạm mười hai năm tươi đẹp nhất của chúng ta. Nhưng mà Nghiên Nghiên này, hãy cho anh một cơ hội nữa, chúng ta còn rất rất rất nhiều thời gian. Chúng ta có thể đi đến Provence mà em muốn đi nhất, chúng ta có thể đi xem tuyết rơi dày đặc ở Hokkaido mà em muốn xem nhất. Cũng giống như chúng ta mười hai năm trước, cho hai chúng ta một cơ hội làm quen với nhau thêm lần nữa”.

Vu Tâm Nghiên dựa vào bả vai dày rộng của người đàn ông này, cô có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể nóng bỏng và nhịp tim đập bang bang bang, mùi hương nước hoa Cologne nhàn nhạt kia nữa, làm cho cô nhịn không được mà có chút đắm chìm.