Chương 6: Thiên Linh Linh Địa Linh Linh?

Cuộc trò chuyện ngượng ngùng này cũng không thể nào tiếp tục nữa, hiển nhiên là đối phương cũng không có hứng nói chuyện với cậu, Giang Hoa Đình chỉ đành nói một câu ngủ ngon rồi lặng lẽ đóng cửa lại.

“Phù~”

Giang Hoa Đình khoa trương thở ra một hơi, người đầy tớ phục vụ cho nhân dân này cũng thực sự quá lạnh lùng!

Chẳng qua, Giang Hoa Đình chẳng mấy chốc đã vứt vị đầy tớ phục vụ cho nhân dân này ra sau đầu, bởi vì cậu còn có việc phải làm!

Phòng này là cha mẹ cậu mua cho cậu, nghe sư phụ nói phòng này đã được mua gần hai mươi năm rồi, cũng là nói cậu vừa ra đời căn phòng này đã thuộc về cậu.

Tuy cậu không hiểu rõ phát triển kinh tế của thành phố này nhưng vị trí địa lý của chỗ này là tốt nhất, giao thông cũng khá thuận tiện, tin rằng giá phòng ở đây cũng không thấp hơn bất cứ nơi nào.

Phòng được bày trí cũng không tệ, rất hợp với ý của cậu.

Giang Hoa Đình biết ở đây còn thuê giúp việc một giờ, một tuần sẽ tới đây quét dọn một lần, mặc dù cậu và cha mẹ vẫn không thể gặp mặt được nhưng tình hình của cậu, cha mẹ cậu đều biết cả bao gồm cả chuyện lúc nào cậu xuống núi.

Cho nên...

Giang Hoa Đình mở tủ lạnh ra, bên trong quả nhiên chất đầy nguyên liệu nấu ăn tươi mới.

Giang Hoa Đình lấy ra hai cái cà chua và quả trứng gà, còn lấy hai vắt mì chuẩn bị làm bát mì ăn.

Thuần thục cắt cà chua ra, chiên trứng chín rồi múc ra, lại cho cà chua vào xào một lúc, thêm gia vị, thêm nước, nước sôi thì cho mì vào chờ một lúc rồi lại đặt trứng gà lên, cuối cùng là thêm hành thái, một bát mì trứng cà chua thơm phức đã ra lò.

Giang Hoa Đình ăn tới bụng tròn vo vừa thoải mái vừa không có hình tượng gì mà nằm trên sofa, hai mắt trống rỗng nhìn về phía trần nhà.

Mỗi một món đồ trong nhà đều là cha mẹ tự tay chọn, cậu có thể từ mấy món đồ này và cách sắp xếp trong nhà cảm nhận được tình yêu thương đậm sâu.

Trong cuộc sống của cậu tuy không có cha mẹ của cậu nhưng bên cạnh cậu luôn có hình bóng của cha mẹ, cha mẹ của cậu rất tích cực muốn tham dự vào trong cuộc sống của cậu bằng cách của họ.



Sư phụ của cậu tính được khi cậu hai mươi hai tuổi sẽ có một kiếp nạn, chỉ cần qua được kiếp nạn này thì cậu và cha mẹ cậu có thể đoàn tụ. Nếu như không thể vậy tất nhiên là âm dương cách biệt.

Giang Hoa Đình có cái nhìn rất thoáng đối với kiếp nạn đó cũng không để trong lòng lắm, cậu có thể lớn tới thế này đã là may mắn rồi.

Cậu sinh ra trong một gia đình vô cùng giàu có, vốn nên trải qua một cuộc sống của thiếu gia nhà giàu nhưng mà cậu không có mệnh này.

Từ ngày đầu tiên cậu chào đời, lần đầu cậu bú sữa mẹ suýt chút sặc chết, nhiều lần cấp cứu mới có thể sống tiếp nhưng cũng làm cho cha mẹ cậu không dám cho cậu uống sữa mẹ nữa, đổi thành sữa bột.

Nhưng mà cậu uống sữa bột gì cũng dị ứng cuối cùng không thể không đút cậu uống nước cháo.

Từ sau khi cậu được sinh ra ngôi nhà vốn vui vẻ hòa thuận biến thành gà bay chó nhảy không phải người làm vừa quét rác vừa không hiểu sao lại ngã về phía cậu khi còn là một em bé suýt chút cắm cây chổi vào trong miệng của cậu, thì là không hiểu sao có một con chó hoang chạy vào trong biệt thự lúc rời đi còn cắp cậu chạy, làm cho cả nhà tìm kiếm một phen.

Nói tới thì trong gia đình giàu có giống như bọn họ sẽ không xảy ra mấy chuyện này, nhưng trên thực tế nó đã xảy ra rồi mà mỗi lần đều xảy ra một cách rất khó hiểu, nguyên nhân thì không biết nên khóc hay nên cười.

Mỗi lần tìm thấy Giang Hoa Đình thì không phải là thùng rác thì cũng là kế bên nhà vệ sinh...

Tất nhiên chắc chắn là đang thoi thóp rồi.

Tuy cậu đủ xui xẻo nhưng mạng lớn mỗi lần đều có thể cứu sống. Nhưng cũng càng ngày càng gầy cơ thể càng ngày càng suy yếu. Nhưng làm người ta còn cảm thấy khó hiểu hơn là mỗi lần Giang Hoa Đình gặp chuyện xui xẻo là trong nhà luôn có được một mối làm ăn lớn gì đó, làm cho người ta dở khóc dở cười.

Vì cơ thể của con yêu mà nhà họ Giang đã tìm không ít người cũng tìm không ít Đại sư, cuối cùng tìm tới núi Thái Đà.

Sư phụ nói nhà họ Giang là một gia đình may mắn nhưng vật cực tất phản, tất cả bọn họ đều gặp may rồi thì chắc chắn phải có một người gặp xui xẻo, Giang Hoa Đình ôm hết toàn bộ vận xui của tổ tông nhà họ Giang cho nên mới xui xẻo tới vậy.

Vận xui mạnh mẽ hung hãn bám vào người thì tất nhiên là cơ thể không thể nào khỏe mạnh nữa.

Vì để con trai cưng có thể khỏe mạnh trưởng thành cha mẹ nhà họ Giang không thể không để Giang Hoa Đình sống trên núi Thái Đà.

Vừa để lại là cả hai mươi năm.



Mà bây giờ cậu xuống núi rồi.

Giang Hoa Đình mơ mơ màng màng ngủ trên sofa lúc tỉnh lại cả người cứng ngắc.

“Xem ra thứ đồ này ngồi thì thoải mái dùng để ngủ một giấc thì chưa chắc...còn không bằng ngủ trên sàn nhà đó.” Giang Hoa Đình lẩm bẩm.

Nhưng có phàn nàn nữa cũng vô dụng nhìn thoáng qua đồng hồ treo trên tường phát hiện đã sáu giờ rưỡi rồi, với vận may đó của cậu thì có kịp trước mười giờ tới bệnh viện số hai thành phố Giang rồi tập hợp với viện trưởng cũng là một vấn đề!

Con người quả nhiên không thể quá đa sầu đa cảm, không có việc gì thì đừng nhớ lại mấy chuyện cũ á! Nhớ tới tối qua bản thân cứ thế mơ mơ màng màng ngay cả tắm cũng chưa tắm đã đi ngủ, vẻ mặt của Giang Hoa Đình cũng khó coi luôn.

Vội vã vọt lên tắm một trận chiến đấu, Giang Hoa Đình mang theo một thân hơi nước ra ngoài.

Khi Giang Hoa Đình đi ngang qua phòng 403 nhìn thấy ánh sáng khí vận màu vàng bao quanh căn phòng nhịn không được tấm tắc.

Người với người quả nhiên không thể so sánh mà!

Thời gian có gấp thế nào cũng không ngăn được trái tim vui vẻ giúp người của Giang Hoa Đình, lúc cậu chạy xuống lầu còn tiện tay giúp mấy cụ ông cụ bà vứt mấy túi rác, chào hỏi với bảo vệ đang trực ban một tiếng rồi xông ra khỏi khu dân cư Ung Hoa Đình.

Gần Ung Hoa Đình có một trạm xe buýt, Giang Hoa Đình ở trên tìm chiếc xe buýt đi tới bệnh viện số hai thành phố Giang, vừa duỗi tay vào trong túi!

Tiêu đời...không có tiền.

Bây giờ mới bảy giờ rưỡi ngân hàng còn chưa mở cửa chỉ có ATM đang làm việc không ngừng nghỉ, Giang Hoa Đình đang vội nên chỉ đành đổi qua chiến đấu với máy móc.

Nhìn máy công nghệ cao này Giang Hoa Đình lặng lẽ cầu nguyện hai lần trước, trong miệng cứ lẩm bẩm: “Thiên linh linh địa linh linh thần tiên khắp nơi bảo vệ, tuyệt đối đừng để vận xui của tôi có hiệu lực để tôi bình an vô sự lấy tiền. Thiên linh linh địa linh linh...”

Mới sáng sớm người tới rút tiền cũng không ít, giọng của Giang Hoa Đình tuy không lớn nhưng cũng không nhỏ nên đều nháo nhào dùng ánh mắt nhìn thần kinh để nhìn cậu: “Xì! Đâu ra phần tử mê tín dị đoan vậy còn thiên linh linh địa linh linh nữa chứ?”

Giang Hoa Đình: “...”