Chương 35:

Quán coffee không gian rộng rãi, thanh nhã, cho người ta cái cảm giác yên bình nằm cuối một con phố, khi người ta cảm thấy cô đơn, điều đầu tiên sẽ là nhìn lên bầu trời xanh bao la và thở dài. Những điều đó đều rất hiệu nghiệm với tất cả mọi người.

Nhưng điều này là hoàn toàn vô vọng với Triệu Mạn Di.

Nàng thở dài lần này là lần thứ n rồi, nhưng dường như nó không giúp nàng được chút nào thì phải.

Ông nội lại giục nàng chuyện kết hôn. Tuy Dương Nhậm Vũ đã tiết lộ với ông bà Triệu và cha mẹ Triệu Mạn Di chuyện giữa nàng và Cố Hoài, nhưng ông nội nàng vẫn rất mong cháu gái dẫn người yêu về.

Nàng không biết về chuyện đó, cũng không biết ông bà và cha mẹ đã biết nên cũng không tỏ thái độ gì, nhưng hiện giờ nàng đang vô cùng bất mãn, và đang thở dài- hành động mà tất cả mọi người chưa từng thấy ở nàng.

Nàng chưa thể dẫn Cố Hoài về, vì cô chưa biết chuyện hoàn cảnh thật của nàng. Nàng lại chưa muốn công khai.

Vô cùng buồn. Nàng múc đến nửa hũ đường vào cốc coffee đắng ngắt, không hiểu khi uống sẽ ra dạng gì.

“Triệu tổng, có người đang đi về phía cô.”- tai nghe Bluetooth của Triệu Mạn Di phát ra âm thanh hình sự của Dương Nhậm Vũ.

Nàng quay sang phải, một người đàn ông tiến đến, anh ta rất cao, rất đẹp trai. Nụ cười lạnh lùng trên mặt càng khiến anh ta trở nên quyến rũ. Triệu Mạn Di rất nhanh nhận ra đây chính là Lôi Thiên Kình- tổng giám đốc Lôi Nhân.

“Người này cũng không tệ, đẹp trai như vậy.”- Dương Nhậm Vũ thầm nghĩ, liệu anh nhắn tin cho Cố tổng có phải là lập công lớn không? Coi như ngấm ngầm trả lại nàng sau vụ bắt anh đi sa mạc mấy tháng trời.

“Chào cô, chỗ này đã có ai ngồi chưa?”- anh ta cất giọng nói, tuy giọng ẩn sự lạnh lùng nhưng là cũng có nụ cười trên môi.

Triệu Mạn Di ngẩng đầu lên, lạnh lùng từng chữ.

“Xung quanh còn rất nhiều bàn.”

Lôi Thiên Kình có phần ngạc nhiên, hắn chưa từng phải chủ động tiếp cận người phụ nữ nào. Đây là lần đầu tiên hắn chủ động nói chuyện với một cô gái thì lại bị từ chối, chẳng lẽ đây chính là vạn cực tất phản?

Khi mới thấy nàng, hắn nhận ra ở nàng có điểm cuốn hút hắn, ánh mắt man mác buồn nhìn ra vô định phía chân trời. Điều đó thật sự đặc biệt, nghe bạn giới thiệu về nơi này rất hấp dẫn, hắn mới tới thử, mà ngay lần đầu lại gặp được mĩ nhân.

“Tôi có thể ngồi cùng cô chứ?”- hắn không ngại mà mở lời, dù sao nàng cũng quá thú vị rồi, ngồi cùng nàng nói chuyện không phải là không thể.

Triệu Mạn Di nhún vai.

“Cũng được.”

Nàng không thích tiếp xúc với người lạ, nhưng Lôi Thiên Kình dù sao cũng từng hợp tác với Triệu Thế Vương, cũng không phải không thể cùng ngồi chung.

“Cô làm việc ở gần đây sao?”- Lôi Thiên Kình châm một điếu thuốc, nhàn nhã hít một hơi.

“Cũng không tính là gần.”- Triệu Mạn Di thầm nguyền rủa tám trăm lần, nàng đang không muốn hút thuốc nữa, vì nó ít nhiều cũng ảnh hưởng tới sức khỏe, thế nhưng…

Lôi Thiên Kình gật đầu.

“Cô thường xuyên tới đây?”

Triệu Mạn Di khuấy cà phê vài vòng rồi đặt thìa xuống đĩa, tạo nên âm thanh nho nhỏ, nàng nhìn lên.

“Anh là lần đầu tiên?”

Lôi Thiên Kình gật đầu.

“Phải, có người bạn giới thiệu tôi tới đây.”

Hai người ngồi đối diện, càng nói chuyện, Lôi Thiên Kình càng cảm thấy Triệu Mạn Di rất đặc biệt, khác hoàn toàn những người phụ nữ khác.

Nàng không yếu đuối, ánh mắt nàng cho thấy nàng là người mạnh mẽ, thậm chí còn vô tình. Nàng không quan tâm anh là ai, cách nàng trả lời anh nhàn nhạt, không có hứng thú. Cũng không hỏi anh cái gì.

Người phụ nữ như vậy, anh chưa có gặp qua bao giờ.

“Tôi không nghĩ cô Triệu lại không muốn làm việc tại Lôi Nhân.”- Lôi Thiên Kình cười, nàng nói làm thư kí tại một công ty nhỏ, hắn muốn nàng về làm thư kí cho hắn, nhưng nàng từ chối

Trước giờ hắn chỉ có từ chối người khác, nàng lại từ chối hắn sao?

Triệu Mạn Di thở dài lần thứ n + n trong lòng, làm thư kí hay là làʍ t̠ìиɦ nhân? Tình nhân của Lôi Thiên Kình nhiều vô số, mà nàng làm thư kí cho hắn, Dương Nhậm Vũ đảm bảo sẽ không để ý hình tượng mà khóc thét rồi nhảy từ tầng thượng xuống.

Nhắc tới Dương Nhậm Vũ, nàng nhìn sang phía người đàn ông có nước da Châu Phi kia thầm cười trộm, đến con trai anh ta còn không nhận bố, Lâm Như Lan vợ anh ta mỗi lần nhìn chồng là một lần trong lòng xót xa như nuốt mật.

Ai bảo anh ta gài nàng?

Nhìn Lôi Thiên Kình trước mặt, nàng chán đến điên rồi.

“Lôi tổng, tôi tin rằng anh còn rất nhiều sự lựa chọn khác, tôi không nghĩ không có tôi thì anh sẽ không làm được gì.”

Vừa dứt lời, Triệu Mạn Di quay sang, thấy một bóng dáng quen thuộc đang đi tới.

Khóe môi nàng khẽ nhếch lên, cô sẽ từ từ xem kịch vậy.

“Lôi tổng, xin chào.”- Cố Hoài tiến tới, giơ tay ra, nụ cười trên môi nhàn nhạt nhưng giọng nói lại không mang nửa điểm cảm xúc.

Lôi Thiên Kình nhìn sang, cũng đứng dậy bắt tay Cố Hoài, nhưng có phải hắn lỗi giác hay không mà cảm thấy giọng Cố Hoài có vẻ lạnh lạnh.

“Cố tổng, cô cũng tới đây uống cà phê sao?”- Lôi Thiên Kình chỉ tay sang ghế bên cạnh- “Mời ngồi.”

Cố Hoài bật cười, cô quay sang nhìn Triệu Mạn Di, ánh mắt mang theo “lát nữa giải thích”.

“À không, tôi đến đây chỉ là để đón người không biết phải trái sáng sớm đã rời giường mà không nói với tôi một tiếng thôi.”- dám sau lưng cô hẹn hò nam nhân khác, được lắm, về nhà nàng sẽ biết tay.

Triệu Mạn Di nghe xong, cũng rất muốn phun ngụm cà phê trong miệng ra, thế nhưng nàng phải bảo trì hình tượng, nếu không, nhất định bị cười chết.

Thế nhưng… sáng sớm rời giường?

Cố Hoài , chị thật tốt quá.

Lôi Thiên Kình nghe trong ý của Cố Hoài mang hiềm khích, biết ý đối phương, hắn nhìn Triệu Mạn Di dò hỏi, rồi cũng cúi xuống cười.

“Cố tổng thật biết đùa.”

“Không.”- Cố Hoài lắc đầu- “Tôi không đùa.”- rồi không cần biết Lôi Thiên Kình nói gì, cũng không cần Triệu Mạn Di mở miệng, cô trực tiếp nắm tay nàng kéo đi.

Khi Lôi Thiên Kình nhận ra hết mọi chuyện, từ xa đã có tiếng động cơ xe vang lên.

“Cố tổng Cố thị? Không phải cũng chỉ là em trai của Cố Thiên Tự thôi sao?”- hắn vùi điếu thuốc vào gạt tàn- “Triệu Mạn Di, cũng thú vị đấy.”

Dương Nhậm Vũ nhìn một màn Lôi Thiên Kình cười nham hiểm, cũng biết sẽ xảy ra những chuyện gì sắp tới, anh thâm trầm một lúc, đứng lên tính tiền rồi ra xe trở về.

Về phần Cố Hoài và Triệu Mạn Di, từ lúc lên xe đến trên cả đoạn đường, hai người không nói với nhau câu nào, Triệu Mạn Di thì trong bụng muốn cười đến điên rồi. Tuy nàng biết mình bị nghĩ thành dạng nữ nhân như thế nào, nhưng vẫn cảm thấy Cố Hoài có chút thái quá.

Cố Hoài thì trút hết mọi sự bực tức lên chiếc xe dành riêng để chở người yêu. Cô thỉnh thoảng lại liếc sang nàng, môi mím lại, cô muốn điên lên rồi.

Đang có cuộc họp quan trọng, Dương Nhậm Vũ lại báo cho cô“Cố tổng, mau tới quán cà phê X, cô Triệu đang ngồi với Lôi tổng Lôi Nhân.”

Như vậy bảo sao anh không tức điên lên?

Hôm qua nàng nói sáng nay bận không đi chơi cùng cô được, nên cô chuyển cuộc họp lên sáng nay luôn. Ai ngờ nàng chính là hẹn hò với người khác. Không được, cứ mãi thế này cô sẽ tức chết mất thôi.

Cố Hoài phóng thật nhanh về biệt thự của cô ,cũng không để ý đèn xanh đèn đỏ, suýt tai nạn đến vài lần. Triệu Mạn Di thì mi mắt không động lấy một cái.

Cùng lắm thì hai người cùng chết. Ở bên nhau mãi mãi.

Đến nơi, Cố Hoài dừng xe, cũng không nói gì, hai tay đặt lên vô lăng. Hít thở như bình thường.

Đúng lúc này, Triệu Mạn Di lại lựa chọn mở lời.

“chị đợi chờ ở em một lời giải thích sao?”

Cô quay sang, ánh mắt lại tràn ngập nhu tình, nhưng chẳng mấy chốc lại buồn bã.

Cô cất tiếng nói, thật nhỏ.

“Dù có thế nào, cũng xin em đừng rời bỏ tôi.”

Triệu Mạn Di nhìn Cố Hoài , nàng chợt bật cười. Cố Hoài ơi Cố Hoài , chị có còn là Cố tổng Cố thị không vậy? Chị còn ra dáng một người lạnh lùng hay không?

“Em ra đó uống cà phê, Lôi tổng chỉ là cùng tới ngồi nói chuyện. Em đuổi không được.”

Cố Hoài nhìn nàng hồi lâu, rồi cô cười thật tươi. Ôm lấy nàng, đầu dụi vào vai nàng.

“Di, chị biết là em sẽ không chán ghét chị đâu mà.”

Nụ cười trên môi Triệu Mạn Di vụt tắt, gương mặt lại trở về lạnh lùng đáng sợ.

Nàng từ khi nào nhắc đến chuyện chán ghét hay không? Chẳng lẽ, cô chỉ quan tâm đến chuyện nàng có bỏ cô hay không thôi sao?

"Chị không ghen?”- Triệu Mạn Di hỏi.

Cố Hoài ngước mặt lên, ghen? Có chứ, cô ghen chết đi được. Thế nhưng cô phải biết lựa thời thế, thừa nhận bây giờ thật sự không tốt.

Cô cố làm vẻ mặt mịt mờ.

“Ghen?”

Thấy Cố Hoài như vậy, Triệu Mạn Di lại cảm thấy nếu nàng nói gì kinh khủng với cô sẽ là cả một tội ác tày trời, nên nàng thở dài mệt mỏi. Tiến đến hôn môi cô.

Cố Hoài thầm kêu gào trong lòng.

Thành công rồi…