Chương 34:

Triệu Mạn Di đỡ Cố Hoài còn Dương Nhậm vũ thì lấy xe.

Xe vừa đến Triệu Mạn Di đỡ Cố Hoài vào rồi mình cũng theo sau . Vừa vào cố hoài đã luôn miệng than nóng đưa tay cởi 2 cúc áo trên của mình.

Triệu Mạn Di dù giận nhưng vẫn chỉnh cho cô nằm thoải mái trân đùi mình đưa tay lau mồ hôi cho cô nói "chị cố gắng một chút sắp đến nhà rồi".

Xe chạy khoảng 15 phút đã đến biệt thư của Triệu Mạn Di. Dương Nhậm vũ phụ cô đỡ Cố Hoài vào phòng sau đó đi về .

Triệu Mạn Di để cô nằm trên giường đang định đi lấy nước cho cô thị bị Cố Hoài kéo lại "Di..đừng đi"

Nàng chưa kịp phản ứng đã bị Cố Hoài đè dưới thân ,điên cuồng hôn lấy nàng.

Cố Hoài hôn đến môi Triệu Mạn Di đỏ lên mới buông tha ,lầm bầm nói :"Di..Di đừng đi"

Triệu Mạn Di để tay lên mặt cô vuốt ve nói :"Hoài..em không đi, là em sai em xin lỗi chị"

Cố Hoài cúi xuống hôn lấy nàng ,hôn dài xuống cổ ,xương quai xanh ,để lại những vết đỏ tím ngay cổ.

Hai người điên cuồng suốt một đêm .Sáng hôm sau Cố Hoài thức dậy thấy nàng đang trần trụi nằm trong lòng mình cô nhớ lại chuyện tối qua .

Suy nghĩ một chút thấy nàng nhíu mày ,cô liền nhắm mắt giả vờ ngủ .

Triệu Mạn Di tỉnh dậy vừa mở mắt đã thấy gương mặt say ngủ của Cố Hoài. Nàng vuốt ve mặt cô ,hôn lướt lên môi cô một cái nhỏ giọng nói :" Hoài.em yêu chị "

Cố Hoài đang giả vờ thì nghe nàng nói liền quên mắt mình đang giả vờ mà mở mắt không tin nhìn nàng ,đây là lần đầu tiên nàng chân thành nói nàng yêu cô.

Nàng thấy cô mở mắt thì giật mình đỏ mặt như ăn trộm bị phát hiện vậy.

Cố Hoài thấu Triệu Mạn Di như vậy thì cười cười hôn lên môi nàng:"Di...tôi biết tôi sai rồi ,là tôi không nghĩ thông suốt ,không có lần sau."

Triệu Mạn Di không nói gì chỉ gục mặt vào cổ cô .trợn nàng cơ thể nàng run lên vì câu nói tiếp theo của cô :" Di.. Chị yêu em"

Nàng ôm lấy cô, Cô- Cố Hoài mới chính là tình yêu của nàng.

Bây giờ Triệu Mạn Di biết được, ba chữ ấy trở nên thật quan trọng.

Chưa bao giờ Triệu Mạn Di thấy mình cần Cố Hoài như lúc này, nàng dùng đủ mọi cách quyến rũ khiến cô muốn điên lên. Nàng hôn lên từng nơi trên cơ thể cô, khẽ vuốt ve bờ vai của cô, áp sát bộ ngực nóng bỏng lên người cô.

Cố Hoài không chịu nổi sự quyến rũ của nàng, cô lật Triệu Mạn Di xuống dưới, bắt đầu chuỗi hành trình chơi đùa với thân thể nàng.

“Đừng mà…”- nàng rêи ɾỉ, cô đang khiến nàng khó chịu vì những đυ.ng chạm nóng bỏng, dù trời khá lạnh nhưng nàng lại thấy cơ thể rất nóng, nhất là những nơi Cố Hoài chạm vào.

“Còn không muốn sao?”- cô véo má nàng, cười gian xảo- “Ngoan, cầu xin tôi đi…”

Triệu Mạn Di ôm chặt Cố Hoài, nàng cất lên những tiếng kiều mị.

“Hoài, xin chị… em muốn chị , cho em đi.”

Cô lập tức tiến sâu vào nàng, hôn nàng dồn dập khiến nàng thở không nổi nữa, chỉ có thể ưm ưm kêu lên. Nàng càng ngày càng thấy cơ thể nóng lên, vô cùng khó chịu, nhưng cũng đem lại kɧoáı ©ảʍ rất khó nói.

“Tôi muốn em, Triệu Mạn Di, em là của tôi.”

“Vâng… em là của chị.”- Triệu Mạn Di thầm nghĩ, nàng ôm chặt cô.

Lúc này, cả hai người họ đều biết, họ cần nhau.

Không gian nồng đậm hương vị tình yêu, Cố Hoài khiến nàng không chịu được nữa, cô chiếm giữ nàng cuồng dã nhất có thể. Cô độc chiếm cơ thể nàng, làm nàng kêu lên đến khản giọng. Cầu xin cô dừng lại, cô lại càng chiếm giữ nàng sâu hơn.

Triệu Mạn Di càng van xin, Cố Hoài càng lấn tới, nàng bắt đầu cảm thấy cô không còn coi nàng ra gì nữa rồi. Cô hết sợ nàng rồi sao?

“Hoài , dừng lại ngay đi… em không muốn… dừng lại.”

Cố Hoài khóe môi cong lên gian xảo.

“Em nói không muốn dừng lại phải không? Vậy được, chiều theo ý em.”

Cô càng động mạnh, môi chiếm giữ môi nàng, lần xuống dưới, hôn mạnh trên cổ Triệu Mạn Di tạo nên những vết tím đỏ.

Triệu Mạn Di vô cùng tức giận, cô cứ như vậy nàng sẽ không chịu được mất, nàng bắt đầu đẩy cô ra, nhưng càng làm cô thêm kí©h thí©ɧ.

Phải mất một lúc lâu sau, khi cả hai cùng thỏa mãn, mà nàng thì cảm thấy như chết đi từng tế bào, cô ôm nàng vào lòng, hôn nhẹ lên đôi môi sưng đỏ của nàng, hai người cùng đi vào giấc ngủ.

Do lúc tối cả hai người đều chưa ăn gì mà sáng nay cũng chưa ăn gì. Triệu Mạn Di tỉnh dậy, nhìn Cố Hoài đang nhắm nghiền mắt, nàng có thể dùng súng bắn chết cô, cho cô biết trả giá khi đã khi dễ nàng.

Vừa ngồi dậy, một bàn tay kéo nàng lại.

“A…”- nàng nhìn cô, cô đang nắm chặt tay nàng, nhìn nàng âu yếm. Đó cho nàng một cảm giác yên bình, chỉ khi bên cô, nàng mới thấy được làm chính mình.

Nàng mỉm cười nhẹ nhàng.

“Em muốn ăn cái gì đó, chị có muốn ăn không? Em sẽ làm luôn.”

Cố Hoài nhìn nàng một lát, thật tốt khi mỗi lúc tỉnh dậy lại thấy nàng- người con gái cô yêu.

“Chị muốn ăn em, vậy chúng ta làm đã.”

Nụ cười trên môi Triệu Mạn Di vụt tắt, này là sao? Nàng không tự tìm đến mệt người, coi vừa hành nàng mệt chết rồi không phải sao.

“Chị không muốn ăn có thể nói một câu mà.”- nàng đẩy tay cô ra, quấn tạm chiếc khăn bông quanh người, nàng ra phòng bếp, để lại Cố Hoài vẻ mặt hơi thất vọng ngồi trên giường.

Ra bên ngoài, nàng tiến ra phòng bếp, mở tủ lạnh, lấy ra một ít thức ăn. Nàng nấu qua những món ăn tuy bình thường nhưng bổ dưỡng. Thoáng có suy nghĩ nàng cũng ra dáng một người vợ đảm đang đấy chứ.

“Đang làm gì?”- giọng nói trầm thấp đằng sau, Cố Hoài tiến đến ôm lấy nàng.

“Không thấy em nấu ăn sao?”

Đương nhiên là Cố Hoài thấy rất rõ, chỉ là cô có cảm giác như mình đang mơ, nàng đang nấu ăn cho cô, một cảm giác ngọt ngào ùa đến, cô ôm chặt lấy nàng.

“Đừng rời xa chị nhé.”

Nàng thoáng mỉm cười, nhẹ nhàng nói.

“Nhất định sẽ không.”

Cô và nàng đắm chìm trong không gian ấm áp. Chỉ cần có vậy, hai người đã hạnh phúc lắm rồi, và mùa đông trở nên chẳng có gì đáng sợ nữa.