Chương 44: Da người bọc xương

"Đây là nơi làm lễ, các người làm gì thế!" Đạo sĩ bên ngoài hoàn hồn lại, vội bước vào ngăn cản.

Tôi không hề để ý tới anh ta, lấy tất những thứ trong ba lô ra rồi chậm rãi tiến lại gần quan tài.

"Tới rồi à?" Sư phụ nặng nề thở dài một hơi, dùng tay sờ sờ cơ thể Âm Long, làm Âm Long thoải mái tới mức quên phải thu lưỡi vào.

Không ngờ sư phụ còn có ngón nghề này, tôi nhận lấy Âm Long rồi chậm rãi bước lại gần quan tài, thứ đang ở trong quan tài kia làm tôi sợ hãi tới nỗi phải lùi lại mấy bước.

Một bộ da người hoàn chỉnh nằm một cách lỏng lẻo bên trong quan tài, những chỗ da bị gồ lên có thể nhìn thấy được rõ ràng là khớp xương. Điều đáng sợ là bộ da người này mỏng như một giấy vàng mã phủ lên trên bộ xương, còn tất cả máu thịt bên trong đều không thấy đâu cả.

Chuyện này khiến tôi nhớ tới lúc lão Miêu làm khung người giấy, đầu tiên là dựng hình người sau đó dán một lớp giấy vàng lên trên, còn bên trong thì trống rỗng.

Cái xác trong quan tài cũng giống như thế, chỉ là một bộ da bọc lấy xương khô, không hề có những thứ khác.

Tôi đánh giá tỉ mỉ, bộ da người này từ đầu tới chân không hề có một dấu vết bị thương nào cả, giống như tất cả mọi thứ bên trong chỉ là biến mất thế thôi.

"Tôi bảo mấy người ra ngoài đi! Mấy người sao lại mở quan tài ra làm gì đó, cẩn thận hồn ma tới tìm các người đó!" Tiểu đạo sĩ trực đêm đứng ở cửa thấy chúng tôi vẫn không đi ra thì sải bước lớn vào định đuổi chúng tôi ra ngoài.

Nhưng vừa nhìn thấy cái xác trong quan tài thì cũng bị dọa sợ hét lên một tiếng, cái chiêng trong tay nặng nề rơi xuống đất, một mùi hôi thối bốc lên từ người anh ta.

Tôi chỉ liếc nhìn một cái rồi cũng chẳng có tâm tư đâu mà quan tâm anh ta nữa, mắt thỉnh thoảng liếc nhìn một cái vào bên trong quan tài, bộ da người trắng toát phủ lên bộ xương như thế thì cho dù là ai nhìn thấy cũng sẽ khiếp sợ.

Sư phụ giơ tay ra với tôi, chỉ vào bộ xương bên trong, nói: "Con đi xem xem!"

"Con á?" TÔi lùi hai bước về phía sau theo bản năng, cái thứ nhìn đã phát khϊếp kia mà sư phụ còn bắt tôi vào xem nữa.

Mặc dù tôi được sinh ra trong quan tài, cũng từng vào quan tài nhà họ Vương rồi nhưng ít nhất mấy chỗ đó cũng đều bình thường hết. Mà cái thứ này chỉ liếc một cái cũng có thể khiến một đạo sĩ sợ tè cả ra quần, thế mà lại bảo một đứa con nít bảy tuổi như tôi vào xem.

"Chẳng lẽ con bảo sư phụ vào xem à!" Sư phụ gõ cây gậy trong tay, lại còn nhấn mạnh cường điệu chữ "xem" nữa chứ.

Lòng tôi chua xót, đôi mắt mãi mãi là nỗi đau của sư phụ, hết cách, tôi căng da đầu, gồng cổ lên đi xem.

Bước rộng chân giẫm băng ghế bên cạnh quan tài, chân tay tôi run rẩy bò vào bên trong quan tài. Tôi nhìn tiểu đạo sĩ đang ngồi bệt dưới đất, bỗng sức mạnh trong lòng lập tức tràn trề, mặc dù tôi nhỏ nhưng còn hơn cái thứ ngu ngốc này nhiều.

Đương nhiên nếu như không nhìn thấy khuôn mặt đắc ý vô lương tâm của sư thúc đứng ở bên cạnh thì lòng tôi còn cân bằng hơn nữa.

Ngồi xổm vào trong quan tài, lúc này tôi lại không thấy sợ mấy nữa, tôi giơ tay ra khều cánh tay chỉ còn da bọc xương rồi lắc lắc một chút, rất nhẹ, hơn nữa khi chạm tay vào có cảm giác khô héo.

Đánh giá từ trên xuống dưới một lượt, trên da đầu không còn sợi tóc nào nhưng răng trong miệng lại còn nguyên cả hàm không thiếu cái nào, xương đầu sạch sẽ y hệt như cái xương đầu trắng hếu ở bãi tha ma trăm năm.

"Bên trong xương đều trống không!" Tôi đặt cái tay xuống, bất lực bò ra.

Bên trong thứ đó không nhìn thấy gì khác cả, một bộ da người còn không biết là của ai, cứ thế tự mình nằm về lại vào trong quan tài.

Tôi nghĩ trong lòng: chẳng lẽ thật sự là ông chủ Lư kia à?

Sư thúc kéo tiểu đạo sĩ kia ra ngoài, rồi nhận lệnh đi lên trên tầng thượng gọi những người đang ngủ say như chết kia dậy.

Quả nhiên những người kia đều bĩu môi, sắc mặt cực kì khó coi, ánh mắt nhìn sư phụ còn có chút khinh thường.

Trong lòng tôi không thoải mái, nói với bà Lư đi ở đầu tiên: "Bà Lư xem trong này có phải con quỷ chết bầm nhà bà không ạ?"

"Phì!" Sư thúc nhất thời không nhịn được phì cười.

Tôi trừng mắt nhìn ông ấy một cái, hai mắt nhìn chằm chằm vào người nhà họ Lư, chỉ vào quan tài ra hiệu cho họ bước tới.

"Áaaaaaaa...." Bà Lư mắng người không hổn hển chút nào, lúc này hét lên cũng như thể làm bể được cả bóng đèn.

Hét mãi tới tận không dưới ba mươi giây, đám người khác nhà họ Lư vốn dĩ đang sợ khiếp vía nằm bò trên mặt đất cũng bị bà ta hét cho hoàn hồn lại. Lúc này bà ta đã thôi không hét nữa, ngón tay chỉ vào bộ da người trong quan tài run rẩy như nhạc trưởng đang quơ đũa chỉ huy dàn nhạc: "Sau lưng lão Lưu có một mụt ruồi đen, trên đó mọc một nhúm lông."

"Ồ!" Tôi nhẹ nhàng đáp một tiếng, nói với bà Lưu: "Vậy vẫn phải mời bà Lư xác nhận giúp chúng cháu, bà với tay vào xem đi, nếu đúng thì việc của chúng cháu cũng xong rồi ạ!"

"Ơ… chuyện này..." Sắc mặt bà Lư đừng nói là màu máu, tới cả màu cũng không còn, há miệng ra một lúc lâu cũng không biết phải nói gì cả.

Tôi âm thầm sung sướиɠ trong lòng, vừa rồi được uống những hai lần nước, lại bắt đầu khinh thường chúng tôi, bây giờ tự các người đi mà xem lấy.

"Cô Trương* à! Coi như bà già này cầu xin cháu, cháu giúp bà xác nhận nhé!" Cơ thể bà Lư mềm nhũn, ngồi phịch xuống dưới đất khóc lóc kêu lên.

*cô ở đây ý là cách xưng hô với người đạo tâm linh như thầy bói, như sư phụ n9 gọi là thầy

"Ừm! Khoản này phải tính riêng đấy nhé, việc này kiếm tiền nhanh chúng cháu mới làm!" Tôi trề môi mở miệng nói.

Lư Khánh vội bước tới cười nói với tôi: "Cô Trương à, món tiền này dễ bàn mà! Dễ mà!"

Tôi nhìn anh ta một cái, không phải là tôi thù dai, mà là không nhìn nổi cái thái độ rõ ràng là có chuyện phải cầu xin người ta mà còn giả bộ kiêu căng tiền bạc rủng rỉnh đầy mình của mẹ anh ta, có tiền là ghê gớm, nhưng cũng phải xem tình huống chứ!

Một lần thì còn bỡ ngỡ nhưng hai lần thì quen rồi, tâm trạng vui vẻ sảng khoái nên lúc này tôi không ghét bỏ cái thứ trong quan tài kia nữa, nhanh nhẹn bò vào trong, lật nó lại, quả nhiên trên lưng có một nốt ruồi to bằng đồng tiền đồng.

Thế này thì mọi kết luận đều có thể đưa ra rồi, người đút thức ăn cho họ ăn mỗi đêm chính là ông chủ Lư.

Quả nhiên là ông chủ Lư mà, thứ gì cũng muốn chia sẻ hết, đã vào quan tài rồi mà còn không quên gửi đồ ăn ngon cho vợ con và họ hàng trong mộng nữa.

Chỉ là chuyện này nghĩ thế nào cũng thấy kì dị, nếu ông chủ Lư giống với Chu Tiêu, đều bị bức tượng xanh nhập vào người nên mới hút máu, nhưng sau khi ông ta chết rồi lại vì sao còn đút máu của mình cho người khác ăn? Cho dù ông ta có đút cho người khác ăn, vậy khoảng thời gian này xác của ông ta ẩn nấp ở đâu?

Còn nữa, vì sao bây giờ ông ta lại biến thành như thế này? Tất cả máu thịt trong cơ thể ông ta biến đi đâu mất rồi?

Lúc tôi đang suy nghĩ thì đột nhiên nghe thấy một âm thanh từ bên ngoài truyền tới.

"Chuyện gì thế?" Một lão đạo trưởng mặc đạo bào màu trắng, bộ râu dài tới ngực cùng với lông mày, tóc cũng màu trắng nốt, đang cầm cây phất trần trong tay, cốt cách thần tiên bước vào.

Tôi sửng sốt, nhìn khí thế của người ta kìa, cũng là đạo sĩ như nhau, không biết vì sao lại hơn hẳn không biết bao nhiêu lần so với thứ chỉ biết cười ngây ngốc như Viên Sĩ Bình kia nhiều.

Theo sau lão đạo sĩ này là tiểu đạo sĩ vừa bị sư thúc kéo ra ngoài, anh ta đang nhìn chằm chằm vào chúng tôi, cơ thể còn không ngừng run rẩy, tới liếc nhìn quan tài một cái thôi cũng không dám liếc.

Mà vị đạo trưởng áo trắng kia lại nặng nề nói: "Sao lại mở quan tài ra? Không phải đã nói là sát khí nặng không được mở ra à?"

Lư Khánh chắp tay với ông ta rồi cung kính nói: "Đạo trưởng Diêu, ở đây có chút việc, ngài cứ về trước đi ạ!"

Đạo trưởng Diêu phất cây phất trần, giơ tay ra vuốt râu rồi cười nhẹ: "Lễ cúng bái này là các người cầu xin cung Ngọc Hoàng chúng tôi tới, cho dù có xảy ra chuyện thì cung Ngọc Hoàng sẽ phụ trách tới cùng, cậu Lư thế này là một việc mà nhờ hai người làm đấy à?"

"Không phải! Chỉ là chuyện này…" Lư Khánh hơi khó xử, lúc bọ họ phong quan* thì không thấy xác đâu, bây giờ bên trong lại xuất hiện xác chết khiến họ cực kì sợ hãi.

*đóng quan tài

Loại chuyện này đương nhiên càng ít người biết thì càng tốt, anh ta lập tức bước tới đứng chắn trước người đạo trưởng kia: "Sau này chúng tôi sẽ tới cung Ngọc Hoàng thêm tiền hương dầu để xin được Ngọc Hoàng đại đế phù hộ, còn tối nay mong đạo trưởng Diêu hãy về đi!"

Đạo trưởng Diêu xem ra còn mấy phần tiên khí, cực kì phong độ lắc đầu nói: "Tiền tài chỉ là vật ngoài thân thôi, bần đạo chỉ tò mò vì sao phong quan rồi lại mở nắp quan tài ra lại thôi."

Nói rồi liếc mắt nhìn tiểu đạo trưởng ở phía sau, chân chầm chậm di chuyển về phía trước.

Nhìn dáng vẻ cốt cách thần tiên của ông ta, lại còn xuất thân từ cung Ngọc Hoàng, tôi nghĩ tới tên đạo trưởng trẻ Viên Sĩ Bình kia cũng ghê gớm lắm, chỉ biết cười ngốc nghếch thế mà còn có chút bản lĩnh, đạo trưởng Diêu trông thế này chắc cũng không yếu ớt, không chừng còn có thể giúp chúng tôi một tay cũng nên!

Nhẹ nhàng kéo Lư Khánh sang một bên, cung kính nói với đạo trưởng Diêu: "Mời đạo trưởng!"

"Ừm!" Đạo trưởng Diêu cười hiền từ, bước chân trầm ổn đi tới trước. Vừa nhìn thấy sư phụ đứng bất động bên cạnh quan tài thì sắc mặt hơi thay đổi, lúc ông ta nhìn thấy bộ da bọc xương nằm bên trong quan tài thì phất trần trong tay run lên, đạo bào màu trắng cũng run xồm xộp lên như đang lắc cái ray.

Trong lòng lập tức thất vọng ghê gớm, nhưng nghĩ tới tên Viên Sĩ Bình kia còn tặng cả đồ cho tôi, không thể để cung Ngọc Hoàng mất mặt được, tôi vội bước tới nhỏ giọng niệm Thanh Tâm chú bên cạnh đạo trưởng Diêu.

Sư phụ cũng lắc đầu bất lực, nói với đạo trưởng Diêu: "Ông là ngoại môn à?"

*trong các môn phái tu luyện thường có đệ tử ngoại môn và nội môn.

"Đúng..." Lúc này đạo trưởng Diêu không còn đủ sức lực, nhìn sư phụ nói một cách yếu ớt: "Ngài là thầy Hắc của vịnh Du Thụ à?"

"Ừm!" Sư phụ trầm giọng đáp lại, khoát tay nói: "Chuyện này các ông không quản được đâu, nếu cung Ngọc Hoàng thật sự muốn quản thì gọi đệ tử nội môn Viên Sĩ Bình tới đây."

"Viên thái sư thúc dạo này đang bế quan, tạm thời không quản công việc gì cả!" Mặt đạo trưởng Diêu đỏ lên, hành lễ trịnh trọng với sư phụ.

Mi mắt tôi giật giật, cái tên đạo sĩ Viên Sĩ Bình trên miệng còn chưa mọc râu chỉ biết cười ngốc nghếch kia thế mà là thái sư thúc của người ta rồi ư? Lại còn là nội môn nữa á?

Không cần sư phụ phải nói, đạo trưởng Diêu đó cũng lại hành lễ với tôi và sư thúc, sau đó dẫn theo tiểu đạo sĩ nhanh chóng ra khỏi linh đường.

"Thầy Hắc?" Lư Khánh thấy đạo trưởng Diêu kính trọng sư phụ tôi đến thế, vội bước tới nói: "Tiếp theo nên làm thế nào?"

Tôi thấy sư phụ sắp mở miệng nói chuyện thì kéo ông lùi về phía sau một chút, ông là người lòng tốt tràn lan, chứ tôi không phải đâu nhé, tôi tỏ ra vô tội nói với Lư Khánh: "Chuyện các người muốn chúng tôi làm bây giờ chúng tôi đã làm xong rồi, thi thể đã ở trong quan tài rồi, tiền thì để tính xem! Tổng cộng sáu lá bùa, một lá là hai mươi vạn, tổng là một trăm hai mươi vạn. Làm phép ngoài lề để tìm xác chết là năm mươi vạn nữa, giảm giá cho anh nhé, lấy tròn một trăm năm mươi vạn thôi, còn hai mươi vạn kia tặng cho nhà các anh lo việc hậu sự!"

"Khụ! Khụ!" Sư phụ ở phía sau nặng nề ho mấy tiếng, dùng sức kéo tay tôi, nhưng tôi không để ý tới ông.

Đúng rồi đấy, tôi thù dai thế đó, có tiền ghê lắm à! Không thấy cha già của sư thúc vô lương còn nhiều tiền hơn nữa mà gặp sư phụ còn cực kì kính trọng đó à.

Nếu ban đầu mấy người đã dùng tiền để tẩn tôi thì nên dứt khoát tẩn từ đầu tới chân đi.

"Ơ..." Sắc mặt của Lư Khánh cực kì khó coi, bất lực quay đầu nhìn mẹ anh ta, hơi lùi về phía sau một chút.

Thần trí của bà Lư lúc này đã không còn tỉnh táo nữa rồi, trong miệng lẩm ba lẩm bẩm nói: "Con quỷ chết bầm kia quay về báo thù chúng ta rồi, quay về báo thù chúng ta rồi! Báo thù chúng ta!"

Nghe thấy lời này làm tôi đột nhiên cảm thấy hình như nhà họ Lư này còn có chuyện gì đó, nếu không thì bà Lư cũng sẽ không nóng vội sốt ruột đi tìm xác của ông chủ Lư như thế. Càng sẽ không sợ đến thế mà còn muốn tìm được cái xác mất tích của ông chồng bà ta.

Quan trọng nhất là, ông chủ Lư rõ ràng là vì bức tượng màu xanh nên mới hút máu người, nhưng mà còn chuyện đút máu lại cho người thân ăn thì là sao nhỉ?

Tôi còn đợi bà Lư nói tiếp, thì đột nhiên nghe thấy một loại tiếng cười khúc khích khiến người ta rợn cả tóc gáy từ linh đường truyền tới. Phối hợp với những lời tự lẩm nhẩm của bà Lư, khiến da gà toàn thân người ta đều nổi hết cả lên.

Vội đưa mắt nhìn theo phía phát ra âm thanh, chỉ thấy Chu Tiêu vốn dĩ đang đứng sau đám người, lúc này bên dưới mặt hắn dường như có cái gì đó đang kéo căng và vặn vẹo méo mó không ngừng, răng trên và răng dưới va vào nhau, tiếng cười khúc khích đó là phát ra từ trên người hắn.