Chương 11: Ông Lão Miêu Tộc

“Khà! Khà!”

Tiếng cười khó chịu kia vẫn lặp đi lặp lại bên tai, xen lẫn chút trêu chọc tàn bạo cùng với sự âm u lạnh buốt.

Tôi nhìn quanh tứ phía, nhưng không thấy nửa bóng ma nào. Sư phụ và sư thúc đều không biết đang nơi đâu nên tôi nhất thời chưa rõ mình phải làm sao.

Chợt nhớ đến hai người phụ nữ giống nhau trong gương, tôi quay người chạy thẳng vào phòng của bà Đinh.

Nhưng tôi lập tức khựng lại ngay cửa, một người phụ nữ mặc sườn xám đỏ tươi đang ngồi trước gương trang điểm, từng chút, từng chút chải mái tóc đen như thác của mình một cách máy móc, cánh tay cứng ngắc mà chậm chạp.

Nhìn về phía giường, đã không còn ai ở đó.

“Đẹp không?” Người nọ đột nhiên quay đầu lại, thình lình chính là người đáng lẽ không thể động đậy – phu nhân Đinh.

Nhưng lúc này bà đã không còn là khuôn mặt hồng hào kia nữa, mà giờ biến thành vẻ yêu dị lạ thường.

Tôi ngây ra nhìn con quỷ nữ mà tôi không biết phải xưng hô ra sao, đẹp đến dị thường nhưng lại mang nỗi buồn man mác này.

“Lúc trước ta cũng từng có thân xác tương tự như thế này, bây giờ nhìn thân xác này, chẳng qua chỉ là thứ thô kệch mà thôi, cũng không hiếm lạ gì. Vẫn là linh thể thoải mái nhất!” Phu nhân Đinh lười biếng thả lỏng thắt lưng, nặng nề ngã mạnh xuống đất.

Tim tôi đập thình thịch, vừa định mừng thầm thì lại phát hiện trước mắt mình đỏ lên, một cái miệng đỏ tươi như máu đột nhiên xuất hiện ở trước mặt tôi, nói: “Đặc biệt là trời sinh linh thể như ngươi, tràn đầy âm khí lại có máu có thịt, thật tốt biết bao!”

“Cút đi!” Tôi bạo nộ hét lên một tiếng, bắn tia sét ra giáng thẳng vào mặt bà ta.

Khuôn mặt mỹ nhân nhất thời hiện lên cáu giận, ả cười lạnh: “Chết trong mộng chẳng phải tốt hơn sao, bây giờ tỉnh lại sẽ càng thống khổ.”

Nghĩ đến những cảm xúc hận thù lẫn lộn trong mộng, đối với nữ quỷ, sư phụ chưa bao giờ dạy tôi phải giảng cảm tình.

Đôi tay vung lên, ba tấm Thần Hỏa Phù đồng thời bắn ra, đây đã là loại bùa mạnh nhất mà hiện tại tôi có thể dùng thần thức khống chế được. Tôi cũng chẳng hơi đâu quan tâm xem liệu có thiêu cháy đồ đạc trong phòng không nữa, phất tay quát to, ba lá búa cùng lúc bộc phát.

“Xèo…” Sau lưng nữ quỷ bị bùa thiêu đốt, thảm thiết hét lên một tiếng.

Cái đệt!

Khuôn mặt vốn đẹp như bước ra từ trong tranh, lúc này lại hệt như bị xé rách ra, vặn vẹo biến hình, trên trán lộ ra xương cốt màu đen, trong mồm nha lợi đen sì, đôi mắt trống rỗng nhuộm lên ánh xanh lạnh khϊếp người.

Vừa tung lá bùa lửa ra, tôi lập tức quay đầu bỏ chạy, để tôi – một cô bé sáu tuổi đáng yêu – đối mặt với con quỷ nữ đã có thể tạo kết giới thì đúng là người si nói mộng, mà sư phụ cũng dạy rồi, giữ mạng là thứ nhất, kiếm tiền là thứ nhì, trừ ta chỉ là thứ ba thôi.

“Khặc khặc khặc!”

Nhưng nữ quỷ chỉ nhẹ nhàng lướt đã xuất hiện ngay trước mặt tôi, mái tóc dài lúc trước buông xõa như thác giờ đã thấm đẫm máu tươi tanh ngòm.

Mọi người từng thấy mỹ nữ trên quảng cáo dầu gội hất tóc rồi chứ? Rất đẹp phải không?

Nhưng đã bao giờ thấy quỷ nữ hất tóc chưa?

Khủng bố chết đi được!

Chỉ thấy nữ quỷ hất mái tóc lên, mái tóc đó quấn siết lấy tôi như một con rắn.

Tôi ra sức vùng vẫy, nhưng phát hiện đám tóc này như có sinh mệnh, càng giãy càng siết chặt.

“Mùi máu của thiên sinh linh thể thật là ngọt, ông già kia quả nhiên không lừa ta.” Nữ quỷ vươn đầu lưỡi liếʍ cổ tôi.

Tôi buồn nôn đến sắp ói cả ra, đối diện với khuôn mặt thối rữa này, vậy mà tôi lại thực sự hoài niệm dung nhan đẹp như tranh của mỹ nữ ban đầu đó.

Giãy giụa mãi cũng vô ích, tôi cố gắng móc bình trúc đỏ trong lòng ra, không quản được quá nhiều, dùng miệng cạy mở nắp bình, rồi tạt thẳng vào khuôn mặt kinh tởm của ả.

“Xèo!”

Nướ© ŧıểυ đồng tử pha thêm nước bùa của sư phụ cũng không phải hàng thường, vừa tạt lên, gương mặt chẳng khác gì phẫu thuật thẩm mĩ hỏng của nữ quỷ lập tức bị bỏng nặng.

“A…”

Nữ quỷ gào thét bên tai tôi, ánh mắt trở nên dữ tợn, ngửa đầu há to miệng, cắn về phía cổ của tôi.

“Tật!” Tôi nhanh tay nhanh mắt, túm từ trong ba lô ra một nắm lớn Dẫn Lôi Phù, không kịp quan tâm là bao nhiêu cái đã nhồi tất vào trong miệng nữ quỷ.

“Ngô tâm thanh kính, thiên lôi huy hoàng, dĩ phù dẫn chi!”

Tôi tức tốc niệm chú ngữ, hai tay kết ấn khẽ chỉ về phía trước, lá bùa từng chút từng chút bốc cháy trong miệng nữ quỷ.

“Rầm!” Một tia sét từ trên trời giáng xuống, đánh thẳng vào trước mặt tôi.

“A!” Nữ quỷ hét lên một tiếng, bị thiên lôi đánh trúng, tóc nhất thời như tro bụi rơi rụng khắp nơi.

“Ngươi nhìn muội đà* nhà ngươi, dùng lắm Dẫn Lôi Phù thế, mệt ta cho con bé nữ quỷ kia nhiều bảo bối như vậy, lại giúp nó tạo kết giới, kết quả toàn bộ đều bị bùa của ngươi phí hoài cả, ngươi nói a đa* đau lòng biết bao nhiêu. Như vậy nên làm sao đây!”

(*Phương ngữ Hồ Nam. Muội đà: con gái. A đa: Cha. Tác giả dùng rất nhiều phương ngữ không dịch ra được nên để nguyên nhé)

Vừa vỗ vỗ tro bụi, ông lão vừa tiếc của nói với tôi.

Tôi sờ một lượt đám đồ sư phụ cho mình, nhưng những thứ này đều chỉ để đối phó với linh thể thôi, còn đây là một người sống mà!

“A đa đừng đau lòng, để con xin sư phụ bồi thường cho a đa.” Tôi chớp chớp mắt, ngoan ngoãn đáng yêu nói.

Lão quỷ già này dẫn được cả ngạ quỷ, cũng không biết đã cho con quỷ kia cái gì mà thoạt trông mới có hai mấy năm đã biến thành lợi hại như vậy.

Ông lão lắc lắc đầu, dập điếu thuốc nói: “Sư phụ của ngươi hiện đang phải đối phó với lão cửu của ta, chắc là không bồi thường được đâu! Chẳng qua muội đà ngươi thông minh như vậy, nếu không thuf để ngươi lại bồi thường cho ta đi!”

Trong lòng tôi hét lớn một tiếng, thảo nào sư phụ và những người khác biến mất, hóa ra là bị lão già chết tiệt này ngáng chân.

Tôi đã bảo rồi mà, tôi thông minh, xinh xắn, dễ thương như vậy, làm sao sư phụ lại bỏ bê thế được!

Nhưng anh hùng không ăn thua thiệt trước mắt, tôi bĩu môi đáng thương vô cùng, nói: “Sau này con vẫn phải vì sư phụ dắt gậy, không thể bồi thường cho a đa được.”

“Không có việc gì, nếu sư phụ ngươi có thể trở lại, ta sẽ để A Tam của ta dắt gậy cho hắn.” Lão già Miêu nặng nề gõ lên cửa một cái, cười thâm thúy nói.

Tôi nhìn về phía cửa, thấy một người giấy trang điểm đậm từ từ đi tới, xa xa nhìn tôi nở nụ cười quỷ dị.

Người giấy được bện y như người thật, toàn bộ các khớp đều có thể cử động tự nhiên, thậm chí cả nhãn cầu và khóe miệng cũng thoải mái vận động.

“Sư phụ con thích kiểu hoạt bát đáng yêu như con cơ.” Tôi lúng túng mở miệng, giả bộ đáng thương trước mặt lão già Miêu: “A đa để con đi gặp sư phụ đi.”

“Muội đà không nghe lời rồi!” Miêu lão đầu dùng sức gõ tẩu thuốc, cau mày nói: “A đa đã vì ngươi hao phí rất nhiều tâm sức đấy, làm sao ngươi lại không đi cùng a đa được chứ? Sư phụ ngươi thích ngươi như vậy, thế thì đến lúc đó ta sẽ móc linh hồn ngươi ra, rút một cây xương cốt của ngươi rồi dùng máu ngươi dán giấy lên, giúp sư phụ ngươi có được một con người giấy giống hệt ngươi, để nó bầu bạn với sư phụ ngươi đi.”

Cái đệt!

Móc linh hồn, rút xương cốt, dùng máu dán!

Lão già chết tiệt này thật sự cho rằng tôi sẽ mặc kệ lão muốn làm gì thì làm hả? Tôi thô bạo rút âm long từ bên hông ra, mặc kệ nó có muốn hay không cũng ném mạnh vào người lão già Miêu tộc.

Âm long vốn rất độc, cho dù không cắn chết được lão, nhưng nếu độc khiến lão bán thân bất toại cũng được.

Vậy mà âm long lên sân khấu rất hoành tráng, vừa đυ.ng phải người lão già Miêu đã lập tức gục cả đầu xuống nằm liệt, dần dần trượt khỏi người lão, rơi xuống đất.

Đồ vô dụng, tôi chửi thầm một tiếng trong lòng.

Con người giấy tên A Tam sải bước dài về phía tôi, vẫn nhếch khóe môi, bộ dạng như đang chảy nước miếng.

Nghĩ đến lão già chết tiệt kia nói dùng máu dán giấy, tôi hiểu ngay đám người giấy này nhất định có phong ấn âm linh bên trong, cho nên mới sống động như thật được thế này.

Thấy người giấy ngày càng đến gần, tôi lại rút ra ba tấm Thần Hoả Phù nữa, quăng về phía người giấy.

Các lá bùa vừa đáp xuống thân người giấy đã bốc lên ngọn lửa bao trùm cả đầu và mặt nó, vậy mà con người giấy kia vẫn không dừng bước chân, thẳng tắp đi về phía tôi.

“Hắc Hạt Tử sao lại nuôi ra một đứa phá gia chi nữ như ngươi chứ, tài liệu làm Hỏa Thần Phù không cần tiền hay sao hả, vậy mà đều bị muội đà ngươi phí hoài hết rồi. Nếu người giấy mà sợ lửa thì ta còn thả nó ra làm gì!” Lão gia Miêu tộc đầy mặt tiếc của nhìn mấy tấm Hỏa Thần Phù cháy trên thân người giấy.

Nhà bà đây chính là lắm tiền đấy, ai giống lão, mua có cái thủ lợn thôi mà cũng không mua nổi!

Tôi rủa thầm trong lòng, nhưng cũng không còn động đậy gì nữa, liều mạng ra tay ấy à? Một đứa bé sáu tuổi như tôi đấu pháp với lão già quái dị này, có cửa sao?

Âm long từ từ mặt đất chậm chạp bò trở lại, dọc theo ống quần trườn lên, quấn quanh eo tôi lần nữa.

Mịa! Bình thường nó sống trên người tôi, còn ăn của tôi, lúc đánh nhau lại không góp sức, đợi tôi cố xong rồi mới quay lại, tên này cũng quá tham chiếm lời rồi ha!

Ngọn lửa của Hỏa Thần Phù dần dần tắt, người giấy máy móc duỗi dài tay về phía tôi.

“Đi!” Tôi quay tròn tay lấy đà rồi quăng Chuông Chiêu Hồn vào nó, đập ra một lỗ thủng ngay trên người nó.

Người giấy lập tức dừng bước, trên mặt trồi lên vẻ buồn bã, ngoác to miệng lao về phía tôi.

Có thể dùng lực phá là được, bà đây chỉ sợ dùng lực cũng không phá được mày thôi.

Tôi thuận tay vớ lấy băng ghế nhỏ, nhào thẳng vào con người giấy luôn.

“Roẹt!” Băng ghế đập vào chân của người giấy, giấy xé ra một vết rách, nhưng xương chân bên trong vẫn sừng sững bất động.

Tôi chỉ liếc một cái, cũng bất chấp tất cả, lại dùng sức phang mạnh thêm mấy cái nữa.

“Muội đà à! Đừng tốn sức nữa, đi với a đa đi, a đa có rất nhiều búp bê nhỏ giống như ngươi đấy!” Mặt lão già Miêu đầy vẻ muốn tốt cho tôi.

Bất lực đặt ghế trong tay xuống đất, tôi thật sự khóc không ra nước mắt, không phải nói hổ giấy cũng chỉ là đồ vô dụng thôi sao?

Tại sao ngay cả một con người giấy cũng đánh không lại thế!

“Hi hi hi!”

Lúc này, bên ngoài vang lên một tràng tiếng cười đùa của trẻ con, vô số búp bê giấy nhỏ cỡ tôi chạy vào phòng, vây lấy tôi xoay vòng vòng.

“Ngủ đi! Ngủ đi!” Lão già Miêu tộc chậm rãi đi tới, phun một luồng khói về phía tôi.