Chương 4

Hắn vò đầu lại ... "Trời ạ...mình vừa nói thiếu gì sao...s không nói muốn ăn cậu ta luôn đi...Vũ Hàm ta ngốc quá...ngốc quá mà..."

Lát sau Thiên Ân đi lên và cầm theo cái thìa cho hắn. Cậu ngồi phía giường nhìn hắn ăn.

"Này, lúc này anh nói có phải là sự thật không?"

Vũ Hàm nhìn cậu ta "Cậu vẫn nhớ hả" Hắn cười và tiếp tục ăn.

"Anh thực sự thích tôi sao?"

"Chỉ là cảm giác thích, tôi cứ hay nghĩ về cậu. Như vậy chẵng lẽ tôi gay hả?"

Thiên Ân cười, nhìn hắn. "Chưa chắc, mà anh không sợ tôi câu dẫn anh sao?"

Vũ Hàm không trả lời, hắn ăn xong. Hắn đứng dậy kéo Thiên Ân qua phòng của cậu...Đứng trước kệ sách..

"Này! Tất cả đều cậu mua sao?"

"Sao sao anh lại đọc chúng hả?"

"Những lời trong đó tôi đều đọc cả rồi"

"Vậy...vậy giờ anh muốn gì?"

"Muốn gì sao? Muốn chịu trách nhiệm với cậu"

Vũ Hàm vội đặt nụ hôn lên môi Thiên Ân. Chẳng chống cự, mắt cậu vẫn tròn xoe nhìn hắn. Cho đến vài giây sau thì mới có thể nhắm đôi mắt đó lại, cảm nhận nụ hôn nhẹ. Căn phòng dường như không có tiếng động. Chỉ có hơi thở của hai con người đó. Nhanh chóng điện phòng được tắt đi.

Vũ Hàm hít hà mùi hương trên cơ thể Thiên Ân. Mơn trớn trên vùng da thịt thơm đó. Những cái hôn lên vùng ngực, những cái nút nhẹ tạo nên dấu yêu.

"Cậu biết là tôi đã khôn kiềm chế được khi cậu câu dẫn đúng không nào?"

"Đúng vậy, tôi muốn câu dẫn anh đấy"

"Cậu thật là lẳиɠ ɭơ"

"Ư...tôi chỉ lẳиɠ ɭơ với anh thôi"

"Vậy đêm nay hãy cho tôi xem độ lẳиɠ ɭơ của cậu đi nào"

Thiên Ân cười ranh mãnh... "Được, để xem anh chịu được bao nhiêu lâu"

Thiên Ân trở người lại đè lên Vũ Hàm..Từ từ cởi nút áo anh ta ra. Hôn lên ngực, rồi trượt môi mềm xuống phần bụng. Sau đó lả lướt qua cái khuy quần rồi dùng răng kéo nó xuống.

Một cự vật lớn sau phía sau lớp qυầи ɭóŧ và nó đang bị chèn ép muốn bứt phá ra. "

"Ưʍ....anh có muốn tôi dùng miệng lấy nó ra hay không?"

"Cậu có khả năng đó sao?"

Thiên Ân cười nhếch mép và cắn vào phía đai qυầи ɭóŧ rồi kéo xuống khiến cự vật bật tung ra ngoài và đập vào má của cậu.

"Ư...mày thật là hư...mày dám đánh cả tao nữa, tao sẽ cho mày biết tay"

Vừa dứt lời xong Thiên Ân ngoạm ngay cự vật vào miệng. Cái miệng nhỏ của cậu nhanh chóng ngậm và đẩy khúc thịt đó vào sâu trong khoang miệng.

Vũ Hàm rùng mình khi cái miệng của Thiên Ân chạm vào nó. Hắn cố đẩy cự vật sâu hơn nữa. Thiên Ân đưa lưỡi chà lên thân cự vật...mυ"ŧ những cái thật điêu luyện. Và dừng lại phía đầu hồng, đá lưỡi lên nó rồi lại ngậm lại mυ"ŧ.

"Ư...nữa đi...mυ"ŧ nữa đi, đúng chỗ đó rồi...đúng rồi...a....a"

Thiên Ân hôn lên nó rồi xuống phía dưới hai quả nho lại. Ngậm trong miệng cậu dùng lưới đẩy quả nho qua lại. Nước miếng cậu ướt rượt trên thân cự vật..

Máu dồn ứ lại và cự vật của Vũ Hàm như muốn phát nổ.

"Chết tiệt, cậu làm tôi chịu không nổi rồi" Vũ Hàm đè mạnh Thiên Ân xuống, chẳng kịp làm gì chỉ đẩy mạnh thật mạnh vào sâu trong mật đạo mà lắc điên cuồng.

"A....anh làm từ từ thôi...."

"Từ từ sao, tôi đang sắp phát điên lên đây"

"A....thực sự hơi đau đấy...từ từ...thôi"

Vũ Hàm cúi xuống cắn nhẹ lên đầu ngực của Thiên Ân, sau đó dùng ta nắm lấy tiểu bảo bối mà sục thật nhanh....Vừa làm vừa đẩy mạnh vào sâu tận cùng trong vách ruột chật hẹp của Thiên Ân...

"Ư..đồ khốn...anh có cần phải như đã lâu không được ăn ai như vậy không hả?"

"Cậu biết mỗi lần tôi nhìn thấy cậu là tôi đều muốn cᏂị©Ꮒ cậu không hả?"

"Ư...ư....a.....vậy mà ai dám bắt nạt tôi...."

"Là tôi..."

"Ai dám thô lỗ với tôi"

"Là tôi..."

"Vậy có chịu trách nhiệm không..."

"Chịu...giờ cậu là của tôi...hiểu không hả"

Vũ Hàm lôi Thiên Ân quay lại phía sau, dùng tay giữ ở bờ eo săn chắc của cậu và một lần nữa trực tiếp đâm khúc côn ŧᏂịŧ vào phía sau...

Thiên Ân la lên những tiếng kịch tính... "Ư...anh mạnh quá rồi...sâu quá rồi đấy....ư...."

"Vậy có muốn mạnh nữa hay dừng lại nào..."

"Ư....đừng...đừng dừng lại...."

"Cậu thật lẳиɠ ɭơ...."

"Đúng tôi là kẻ lẳиɠ ɭơ"

"Tôi muốn thấy cậu bắn..."

Thiên Ân trở người lại, ngồi lên phía trên Vũ Hàm và đặt khúc côn ŧᏂịŧ ngay cửa mật đạo. Đang loay hoay thì Vũ Hàm giữ chặt vùng eo và ấn mạnh xuống,

"Á....á...sâu quá rồi.....sướиɠ..."

Những tiếng rên kí©h thí©ɧ Vũ Hàm, hắn không ngừng đẩy cự vật lên chuyển động trong mật đạo đó. Tiểu Bảo bối cứng ngắc lên và Vũ Hàm vừa dùng tay vọc thêm mấy hồi thì Thiên Ân hét ầm ĩ....

"Không...không....á....á....sướиɠ quá....."

Càng la hét Vũ Hàm càng tuốt tiểu bảo bối lên xuống mạnh và nhanh hơn...Những dòng khí trắng, nhầy bắn thẳng lên phía bụng của Vũ Hàm...

"Ừ...tôi sẽ nhún chết anh...đồ đáng ghét"

Những cái dập lên xuống trên người Vũ Hàm khiến hắn cứng hết cả người. Một cái nhún thật mạnh cùng với cự vật bị chèn ép quá mức khiến Vũ Hàm không thể chống cự được sự sung sướиɠ đó mà bắn khí ngập toàn bộ mật đạo kia.

Thật trơn trượt và đê mê. Thiên Ân cong cái mông lên, rướn cái đầu ngực lên một hồi rồi co giật mật đạo mấy cái mới nằm xuống người Vũ Hàm.

Hắn ta chẳng ngần ngại điều gì, vuốt ve người Thiên Ân, trượt tay qua kẽ mông tìm đến mật đạo ướŧ áŧ, trươn trượt kia. Hắn xoa xoa phía ngoài...

"Nó tuyệt thật...nó làm tôi sướиɠ..."

Thiên Ân cong cái môi lên... "Nó làm anh sướиɠ thì anh lo mà chăm sóc nó chu đáo đấy"

"Rất sẵn lòng"

Hai người ôm lấy nhau.... Và lúc này cũng gần quá khuya rồi...

"Này anh..."

"Sao?"

"Em muốn anh là của em"

"Ừ...."

"Gọi tôi một tiếng ngọt ngào đi"

"À thì, ...Thiên Ân!...mai anh chở em đi làm nhé"

"Dạ"

Thiên Ân cười híp mí, rúc vào phía trong lòng hắn và thơm thơm lên khoảng ngực của hắn..

Hắn vuốt mái tóc mềm của cậu rồi cúi hôn nhẹ lên trán...

Cả hai chìm vào giấc ngủ khi hai cơ thể đó vẫn dính với nhau.. Dư vị của cuộc hoan lạc vẫn tràn đầy trong phòng.

...............

Sáng hôm sau Vũ Hàm dậy sớm đưa Thiên Ân đi làm như đã nói. Thiên Ân không ngượng ngùng khi được một người đàn ông đưa đi làm. Cậu ấy hân hoan và vui mừng. Đến cửa trung tâm nơi cậu làm việc. Cậu nhón cái chân và hôn lên má Vũ Hàm.

Hơi bất ngờ về điều đó nên Vũ Hàm có phần né tránh...

"Ư...anh sao vậy"

"Này, chỗ này đông người mà"

"Thơm em đi...thơm đi..."

"Em điên hả? Em không thấy nhiều người sao?"

"Anh không thơm em em không vào làm nữa đứng đây mãi cho coi"

"Rồi rồi, anh chịu em luôn ấy"

Vôi cúi xuống hôn Thiên Ân một cái...vừa dứt nụ hôn ra thì một người đồng nghiệp của Thiên Ân đứng đó không xa tiến đến...

"Ồ..Thiên Ân...hạnh phúc quá ta...bữa sau nhớ nhớ giới thiệu nha, chứ giấu kĩ quá là không được đâu đấy"

Vũ Hàm ngượng đỏ mặt và hắn ta vội vàng rời đi...

"Thôi anh về, anh về đây"

"Này anh, chiều nhớ đón em"

Vũ Hàm gật đầu rồi lên xe đi thẳng...

Thiên Ân cười không ngớt "Haha trông mặt anh ngại thấy dễ thương ghê"

.......................

Vũ Hàm trở về nhà và hắn cứ mông lung điều gì đó. Hắn cứ nghĩ lại nụ cười của Thiên Ân rồi lại ngồi cười một mình...

"Nhóc này thật là đáng yêu"

Chiếc laptop của hắn được bật lên. Bản soạn thảo mới được mở ra.

(Tựa đề: Tôi phải lòng kẻ lẳиɠ ɭơ)

Gõ xong tựa đề, hắn cười và viết tiếp những dòng chữ được mở đầu cho cuốn tiểu thuyết mới của hắn.

(....................Mùa đông ngày ấy, em đến bên tôi. Khiến trái tim tôi tan chảy. Lần đầu tôi biết đến cái cảm giác muốn được bảo vệ một người. Phải chăng tôi đã yêu em rồi sao................)

.....................................

Cảm hứng cho những điều mà hắn muốn viết vào những trang tiểu thuyết mới là hình ảnh lẳиɠ ɭơ của Thiên Ân. Hắn vừa viết những dòng chữ vừa nhớ đến cậu và cười cho sự ranh mãnh đáng yêu đó.

Gió thổi khẽ qua ô cửa sổ, hắn ôm chiếc lap và vùi mình vào tổ chăn ấm. Ngủ được thêm một giấc quen thuộc vào ban ngày. Chợt hắn tỉnh giấc khi tiếng chuông của kêu lên nhiều lần.

Nhìn lại cái lap bên cạnh, những dòng chữ đang viết dở. Hắn cất lap và đi xuống phía dưới nhà.

Tiếng chuông cửa chỉ ngắt khi hắn ra đến nơi.

"Anh, sao anh làm gì lâu vậy, em đợi nãy giờ"

Diệp Diệp đứng trước cửa và cầm bịch đồ ăn trong tay, dơ dơ bịch đồ ăn lên khi thấy Vũ Hàm xuất hiện.

"Ủa em, em khỏe rồi sao"

"Dạ, giờ em khỏe rồi, em mang đồ ăn đến cho anh nè"

"Chết, mấy giờ rồi?"

"Dạ...sắp 5h chiều rồi anh"

"Chết tiệt, ngủ quên mất, anh phải đi ra đây một lát"

"Anh đi đâu?"

Chưa kịp trả lời Diệp Diệp thì Vũ Hàm đã chạy vội lên phòng, mặc chiếc áo khóa, rồi lại lao vội xuống chỗ nhà xe.

Diệp Diệp vấn quá ngạc nhiên với hành động kì quặc của Vũ Hàm "Đi đâu mà vội dữ vậy trời"

Diệp Diệp đi vào trong nhà và có ý định chờ Vũ Hàm về.

..............

Trong lúc này Vũ Hàm chạy xe nhanh đến trung tâm nghệ thuật nơi Thiên Ân làm việc. Vừa đến tới nơi thì lúc này mọi người cũng đang ra về. Hắn đứng phía ngoài xe đợi Thiên Ân mà chẳng thấy cậu ta ra. Đi qua rồi đi lại cũng không thấy cậu ta. Hay là cậu ta đã về trước rồi.

Cầm chiếc điện thoại lên gọi một cuộc nhưng Thiên Ân không bắt máy. Một số người đi ra và đi ngang qua Vũ Hàm.

"Xin lỗi, cho tôi hỏi?"

"Dạ chuyện gì vậy anh?"

"Cậu Thiên Ân làm ở đây không biết đã tan ca chưa nhỉ?"

"À Thiên Ân...Thiên Ân phòng vẽ phải không? À nhìn như phòng của cậu ta chưa xong thì phải. Cậu ta vẫn còn bên trong đó"

"À vậy à, cảm ơn cậu nhé"

"Không có gì"

Vũ Hàm mỉm cười và chắc mẩm rằng mình chưa đến trễ. Đứng đợi Thiên Ân thêm lúc nữa. Chốc chốc hắn lại nhìn đồng hồ nhưng vẫn chưa thấy Thiên Ân ra. Tò mò về công việc của cậu ấy nên Vũ Hàm dạo bước đi vào khu trung tâm.

Một số phòng vẫn còn người. Phòng thì vẽ hiện vật, phòng thì vẽ màu, vẽ chì...Họ rất chăm chú vào mẫu vẽ và chỉ có nghe thấy tiếng cọ bút quệt trên nền giấy.

Vũ Hàm đi đến căn phòng phía cuối hành lang. Căn phòng này không có ô cửa để nhìn vào. Có vẻ nó được thiết kế khá là kín đáo. Vũ Hàm lướt qua và không có ý định xem phòng đó là gì. Đang tính đi qua thì nghe thấy tiếng Thiên Ân bên trong.

"Quản lý à...em thực sự mỏi tay lắm rồi, hôm nay 4 lần rồi đấy"

Vũ Hàm bỗng dưng nám lại ở đó một chút.

"Em chịu khó một tý đi, sắp xong rồi. Tôi sẽ tăng tiền cho em"

"Ư...thực sự em chịu không nổi rồi"

Vũ Hàm nổi cáu lên khi nghe những câu như vậy. Hắn nóng trong người và đạp cửa xông vào. Vừa bước vào phòng thì 4,5 học viên nhìn hắn. Và Thiên Ân cũng nhìn hắn. Thiên Ân đứng ở giữa, cầm một cái bình phía dưới bụng để che đi bộ hạ của mình.

Ngoài ra cậu ta chẳng mặc gì ngoài chiếc qυầи ɭóŧ mỏng, ôm chặt bờ mông tròn. Đồng thời màu nhũ vàng xám bôi đầy trên người câu ta.

Nhìn cái cảnh tượng đó Vũ Hàm điên lên. Lao đến Thiên Ân "Đm cậu làm cái quái gì đó?"

"Ơ...sao anh...sao anh lại ở đây"

"Bà mẹ nó, theo tôi về"

"Anh điên à, tôi đang làm việc mà"

"Làm việc hay là khoe cho người ta thấy hả?"

Thiên Ân vẫn không chịu đi theo Vũ Hàm. Lập tức Vũ Hàm cởi cái áo khoác quấn lấy thân dưới của Thiên Ân và vác cậu ta lên vai rồi đi ra khỏi cửa trước sự ngơ ngác của mọi người.

Cậu ta bị vác trên lưng Vũ Hàm, giãy nảy lên..

"Ư...bỏ em xuống, bỏ em xuống"

"Im lặng đi"

"Ư...bỏ em xuống...còn đồ của em nữa"

Vũ Hàm chẳng nghe Thiên Ân nói gì, cứ thế vác cậu ta ra tận ngoài xe. Ấn mạnh cậu ta vào đó.

"Anh điên à"

"Ngồi im đó, cậu còn nói nữa thì cận thận cái miệng của cậu đó"

Tự nhiên thấy Vũ Hàm thực sự tức giận...Nên Thiên Ân im lặng không nói gì nữa. Chiếc xe lăn bánh rời đi khỏi nơi đó. Thiên Ân ngồi trong xe chỉ dám nhìn qua nét mặt đang tức giận của Vũ Hàm. Cậu Cố kéo cái áo của anh ta lại để che hết phần dưới của mình. Mặt mũi và thân người Thiên Ân vẫn dính toàn màu nhũ.

"Anh...à...đó là công việc nghệ thuật của em mà..."

Vũ Hàm vẫn im lặng...

"Anh nè...em chỉ đứng làm mẫu, chứ có ai chạm vào người em đâu..."

Chiếc xe đang di chuyển nhanh thì thắng kít lại một cái đột ngột...

"Bà mẹ nó, cậu xem cậu phơi ra cho người ta thấy như vậy mà được hả?"

"Ư...anh đang ghen sao?"

Vũ Hàm bực mình giật mạnh cái áo khoác lại, Thiên Ân phản ứng dùng tay che nơi đó của mình. Mặc dù vẫn mặc qυầи ɭóŧ nhưng nó chỉ giúp che đi phần cần thiết nhất mà thôi.

"Ra khỏi xe..."

"Dạ...dạ sao sao cơ ạ"

"Ra khỏi xe...tôi nói cậu ra khỏi xe..."

"Anh muốn em ra khỏi xe trong lúc này??"

"Đúng vậy, cậu muốn khoe thì ra đường khoe hết cho người khác xem đi..."

Thiên Ân thấy khuôn mặt tức giận của Vũ Hàm và hắn cương quyết bắt cậu ra khỏi xe. Thiên Ân thấy Vũ Hàm thật vô lý, vô lý hết sức. Cậu cũng bực mình theo...Nắm lấy tay cầm cửa xe và đẩy cửa ra....

Chưa kịp bước xuống thì Vũ Hàm kéo giật cậu lại..

"Bà mẹ cậu...tôi nói đi ra thì cậu lập tức đi ra hả?"

"Ư...vậy anh muốn gì?"

"Em điên sao? 4,5 người vừa nãy còn chưa đủ, em còn định cho cả thế giới này thấy em sao?"

Vũ Hàm ghì Thiên Ân lại, hôn điên cuồng lên môi cậu...

"Ưʍ...ưʍ...ưʍ..anh..."

Hắn vừa hôn vừa sờ xoạn người cậu ta...

"Tôi cấm em làm việc này nữa, em chỉ để tôi ngắm mà thôi"

"Ư anh thật vô lý..."

Nói xong Vũ Hàm đạp nhả côn lên ga cho xe chạy nhanh đi. Xe di chuyển nhanh đến mức Thiên Ân phát hoảng.

"Anh đi chậm thôi"

"Chậm thì em có chịu trách nhiệm với nó được không hả?"

"Là sao?"

"Nó cứng ngắc trong quần tôi rồi đây, không nhanh tôi sẽ không chịu được mất"

Thiên Ân cười cho cái vẻ mặt rất ức chế của Vũ Hàm...

"Em sẽ không cho anh làm gì đâu"

Vũ Hàm nhấn ga thêm chút nữa...Và Thiên Ân càng cười lớn hơn...Hắn bị cái cơ thể kia mê hoặc. Sau lớp nhũ màu đó một cơ thể tuyệt đẹp, hoàn hảo. Màu sơn bám đầy ghế và cả tay của Vũ Hàm.

.................

Vừa đến cổng nhà. Vũ Hàm lao xuống xe và đi sang phía bên kia mở cửa lôi mạnh Thiên Ân ra. Lúc này trời đã tối. Vũ Hàm không kịp đánh xe vào trong gara mà đỗ ngay sân nhà. Thiên Ân vừa ra hắn đã kéo mạnh cậu lên phía mui xe.

Áp người cậu nằm trên đó. Thiên Ân bị đè mạnh phía trên mui xe, tì ngực sát xuống, màu sơn trên người in trên phía mui xe. Hắn đứng phía sau, gạt hai chân cậu ra rộng một tý. Chẳng kịp cởϊ qυầи, kéo khóa và lôi cái khúc côn ŧᏂịŧ cứng ngắc, gân guốc ra. Nhả một ít nước miếng lên phía đầu cự vật và vuốt lên xuống mấy cái.

"Anh điên rồi, vào nhà đã"

Vũ Hàm kéo chiếc qυầи ɭóŧ sang một bên, đặt đầu cự vật ngay miệng mật đạo rồi ấn mạnh vào. Cự vật vừa ngập sâu bên trong mật đạo, Thiên Ân cong mông lên để đỡ lấy những cái lắc thô bạo của Vũ Hàm...

Sân vường nhà Vũ Hàm khá kín nên bên ngoài cũng không nhìn vào được. Hắn cứ thế đẩy từng nhịp vào cơ thể Thiên Ân..

"Ư...anh buông em ra đi"

"Tôi sẽ làm cho em không đi được. Để xem còn dám khoe cơ thể nữa hay không?"

"Anh...ư....a.....thật....vô....lý..."

"Tôi vô lý ư? Người ta như thế nào tôi mặc kệ, còn em thì không được..."

"A...anh ....anh nhẹ thôi"

"Nhẹ sao? Tôi muốn thao chết em luôn đi đây, rên lên tôi xem nào, em lẳиɠ ɭơ lắm mà"

Vũ Hàm vừa đâm mạnh vào mật đạo vừa vô lên mông Thiên Ân chan chát...

Vờn qua vờn lại làm lớp màu trên mông của Thiên Ân nhòe đi, thay vào đó là những vết đỏ bởi những cái bóp và đánh của Vũ Hàm lên trên đó.

Mông của Thiên ÂN chẳng khác gì cục bột để cho Vũ Hàm nhào nắn. Hắn bóp điên cuồng khiến mật đạo co bóp liên rồi, chảy ra những dòng nước ướt rượt xuống phía đùi của cậu ta.

Vũ Hàm thò tay lên phía trước và cầm lấy tiểu bảo bối. Hắn vọc lên xuống tiểu tử nhỏ. Làm cho Thiên Ân rên lên từng hồi..

"Ư....sướиɠ quá....anh thao em sướиɠ quá..."

"Em thật lẳиɠ ɭơ...rên lớn lên anh nghe coi nào"

Cái mông càng cong hơn nữa để Vũ Hàm có thể đẩy sâu hơn...Hai mông cậu ta rung lên khi Vũ Hàm dập vào. Tiếng dục tình vang lên một khoảng không phía sân.

"Ưʍ....ư...a....a...sâu quá rồi...á...nát của em mất...á....."

Những cái đập nảy lửa trên mông Thiên Ân...coi bộ cậu ta đang quá phấn kích. Vũ Hàm mò hai tay lên đầu ngực mà se se nó.

"Em có muốn anh đâm mạnh nữa không?"

"Á....muốn...muốn anh đâm mạnh nữa ...á.....a.....ư.....ư.~~~~"

"Cầu xin anh đâm mạnh nữa đi nào cưng..."

"Ư...cầu xin anh..xin anh đâm nát em luôn đi...se ngực em đi....em sắp ra rồi...."

Vũ Hàm tấn công nơi mật đạo tới tấp..trở người cậu ta lại, cho Thiên Ân nằm trên mui xe và nhấc cả hai chân của câu ta lên. Cứ thế đâm mạnh vào mật đạo ướŧ áŧ đó....

Kéo cự vật ra và hắn cúi xuống phía dưới nơi mật đạo mà đưa lưỡi vào phía trong. Liếʍ qua, liếʍ lại khiến Thiên Ân rùng mình, run rẩy lên. Thứ nước nhớt nhát vương đầy trên miệng hắn. Trượt lưỡi một đường dài từ mật đạo lêи đỉиɦ đẩu tiểu bảo bối và dòng khí chạy theo đường liếʍ đó mà bắn ra ngoài.

Một lần nữa khoảng thịt hồng nơi mật đạo lại bị tách ra để cự vật của Vũ Hàm tiến vào trong...Hắn dập mạnh hơn làm Thiên Ân lắc đầu nguầy nguẩy....

"Đã quá....sướиɠ quá...đâm mạnh đi anh...em sướиɠ chết mất"

Một dòng khí bắn thẳng vào mật đạo, cự vật co giật liên hồi bên trong đường huyệt mật đó. Thiên Ân cong người đón nhận dòng khí vào trong. Cậu rên lên mấy tiếng thật dục tình...

Vũ Hàm gục trên xuống người Thiên Ân mà hôn cậu ấy....Và vô tình họ không biết rằng Diệp Diệp vẫn đang trong nhà....

Nước mắt Diệp Diệp chảy ra ra. Cô nàng ta lấy chiếc khăn giấy trên tay mà lau đi hàng nước mắt đang nhòe đầy trên má ửng đỏ lên. Hai bàn tay Diệp Diệp nắm chặt lại. Diệp Diệp khóc không thành lời. Siết chặt các ngón tay vào nhau.... Trước mắt cô là hình ảnh quá sốc. Sốc đến mức mà Diệp Diệp phải hét lên...

"Khốn nạn thật, đồ khốn...vậy mà tôi tin tưởng anh....đúng là kẻ khốn nạn mà, sao lại đâm cậu ta cơ chứ."

"Tại sao anh không đâm em đây này, huhu em nguyện chết thay cho Jung Suk. Huhu Jung Suk à, Junk Suk à..... Junk Suk của em à...."

Diệp Diệp khóc nhòe đi khi đang xem tập phim Hàn Quốc ướŧ áŧ. Diên viên mà cô yêu thích đã bị kẻ sát nhân đâm nhiều nhát.....

Phía ngoài sân Vũ Hàm cũng "đâm" Thiên Ân xong và kéo khóa quần lại, bồng Thiên Ân đi vào nhà.

Cánh cửa nhà mở khẽ ra, Diệp Diệp vẫn đang khóc và nhìn vào màn ảnh tivi. Cô ấy chẳng nghe gì phía sau, chỉ chăm chú nhìn vào tập phim và khóc sướt mướt.....Vũ Hàm nhẹ nhàng đưa Thiên Ân lên phòng. Đẩy cậu ta vào nhà tắm để gột rửa vết màu và những gì còn sót lại trong cuộc trụy hoan lúc nãy.

Thiên Ân nũng nịu trong l*иg ngực Vũ Hàm. Nước ấm chảy lên hai cơ thể đó.

Lát sau Vũ Hàm mới xuống dưới nhà.

"E hèm..."

Diệp Diệp lúc này mới giật mình quay lại....Thiên Ân đi phía sau và cậu vào trong bếp...

"Ủa..anh về khi nào, sao em không biết"

"Ủa sao em lại khóc vậy?"

"Huhu... Junk Suk của em bị hắn ta đâm trọng thương kìa....." Diệp Diệp chỉ vào hình ảnh cậu diễn viên đang nằm trên trong bệnh viện

"Em lại xem mấy cái bộ phim đó rồi tự luyến sao?"

"HÍc...mà anh về khi nào, ủa Thiên Ân cũng về luôn rồi sao?"

"À uk, Chào Tiểu Diệp...Tôi với anh Vũ Hàm về cũng được một lúc rồi, thấy cô xem phim chăm chú quá nên không làm phiền..."

"Em hâm lại đồ ăn nhé"

"Không cần đâu, tôi hâm lại cho. Cô cứ xem phim đi"

"Ư...Vũ Hàm chiều nay anh đi đâu vậy, em đợi anh mãi"

" À anh có việc, anh phải đi sửa xe"

Thiên Ân đi ra và nhìn Vũ Hàm cười..."Anh ta mắc sửa xe...chắc nãy cô mải xem phim không để ý anh ta "sửa xe" ngoài sân đó.

"Híc vậy sao, em thật vô tâm quá, nếu em biết anh sửa xe ngoài đó em sẽ ra phụ anh"

Vũ Hàm liếc mắt nhìn Thiên Ân..."Ấy xe của anh, chỉ anh sửa được thôi, mà nó cứng đầu quá, tốn bao nhiêu sức mà vẫn không đi, chắc tối nay phải sửa thêm lần nữa mới được"

"Híc, vậy sao, vậy em về nhé. Mà tối đừng sửa xe khuya quá. Nếu không sửa được anh mang ra tiệm hay gọi thợ đến sửa"

"Ừ em về sớm đi, em bắt taxi về nhé, để tối anh sửa xe đã"

Nói xong Diệp Diệp cũng đi về. Thiên Ân mon men ra phía gần Vũ Hàm và vỗ mông anh ta một cái...

"Ư....tôi sửa nữa anh nhé...."

"Này em...em nãy bị đâm chưa đủ mạnh hả. Hay giờ lại ngứa cúc lại rồi..."

"Đúng đó, em ngứa cúc lắm, anh gãi cho em đi"

"Được lắm, em lẳиɠ ɭơ quá rồi đó...."

Vũ Hàm đuổi theo Thiên Ân quanh bếp. Và bắt được cậu ta rồi chừng trị với những cái bóp mạnh vào mông. Vũ Hàm cắn nhẹ lên môi mỏng của Thiên

Ân...

"Em dám mê hoặc tôi"

"Ư ...vậy em không mê hoặc anh nữa..."

"Thử xem..."

"Anh....em sợ...."

"Sợ gì?"

"Sợ cảm giác của anh chỉ là nhất thời với em..."

Vũ Hàm nhìn qua chỗ khác. Câu nói đó của Thiên Ân cũng khá là đúng. Vì Vũ Hàm không phải là người đồng tính...

"Em sợ sao, vậy để anh chứng mình cho em xem cảm giác của anh như thế nào với em nhé"

Thiên Ân cắn lại lên môi của Vũ Hàm...

"Chỉ cần anh chịu trách nhiệm với em...."

Vũ Hàm thơm thơm lên môi và má Thiên Ân rồi hắn bồng cậu ôm chặt trên người...

"Lên phòng nha"

"Ứ...ăn cơm đã anh"

"Lên ăn cái đó cũng no mà"

"Á....anh đừng có mà nháo...để em ăn đã. Đồ ăn Diệp Diệp mua cho anh đó, ăn đi"

"Anh muốn đồ ăn em nấu cơ..." Hắn vấn cắn lên cổ và xương quai xanh của Thiên Ân không chịu rời...

"Anh để em xuống, em thực sự đói đó..."

Vũ Hàm nâng mông Thiên Ân lên, đưa tay vào phía trong ống quần tìm mật đạo...

"Bỏ cái tay đáng ghét của anh ra..."

Vũ Hàm cười lớn, xoa xoa mông tròn mấy cái rồi mới chịu thả cậu ấy xuống.

Hai người cùng ăn tối rồi nhanh chóng kéo nhau lên trên phòng quấn quýt lấy nhau....

Thiên Ân nằm trên giường và kéo chiếc áo cao hơn chút nữa, để lộ đôi mông trần cong vυ"t...

"Này anh, thấy nó thế nào?"

"Em kéo áo xuống đi, anh còn phải làm việc nữa."

"Ồ ừ, anh làm đi...em đọc sách"

Vũ Hàm cầm cái lap mở ra và nhìn Thiên Ân trên giường cười một cái, hắn bắt đầu soạn thạo tiếp câu truyện của mình...Thiên Ân trên giường lăn qua lăn lại mấy cái, cuốn tiểu thuyết trên tay được Thiên Ân đọc gần hết. Trong căn phòng của Vũ Hàm chỉ có nghe thấy tiếng gõ trên bàn phím của anh ta mà thôi.

Cho đến khi Vũ Hàm cất chiếc lap cũng là lúc Thiên Ân ngủ say. Anh ta đến sát và kéo cái chăn mỏng đắp lên người cho cậu. Cúi xuống hôn lên trán của Thiên Ân và nhìn cậu ta..

"Này em, tôi yêu em!"

Yêu? Có ai định nghĩa được từ yêu không? Mọi người đều thừa nhận tình yêu thật tuyệt vời và vô cùng cần thiết nhưng chưa một ai định nghĩa được tình yêu là gì. Đơn thuần Tình yêu không phải là đáp ứng mọi mong đợi: Chúng ta đều muốn người khác cư xử theo cách mình muốn và cho rằng đó là yêu cầu để bạn chấp nhận yêu một ai đó. Nhưng tình yêu thật sự không phải là đáp ứng mọi mong đợi mà đơn giản là sự chấp nhận như nó vốn có vậy.

Thừa nhận rằng Vũ Hàm không phải người đồng tính nhưng tim cậu ấy lại yêu thương một người đồng tính. Đêm đó Vũ Hàm không ngủ. Hắn viết hết câu truyện dở dang đang hiện lên trong đầu hắn. Hắn ngắm nhìn cơ thể đó đang ngủ. Và hắn hiểu ra rằng trái tìm mình đã bị cậu ấy đánh cắp.

.......

Gần đến sáng Vũ Hàm mới chui vào trong chăn cùng Thiên Ân. Thiên Ân quay qua ôm chặt anh ấy. Một nụ hôn của Vũ Hàm đặt lên mái tóc mềm của cậu ấy...

...........................

Giấc ngủ ngon cho cả hai...

...........................

Sáng hôm sau Thiên Ân dậy trễ và cũng không muốn xuống giường sợ khiến Vũ Hàm thức giấc. Cậu thơm nhẹ lên môi anh.

Tiếng chuông cửa lại reo lên, Thiên Ân lẩm bẩm trong bụng "Lại là cô nàng Diệp Diệp, thôi thì để cô ta bấm chán rồi bỏ đi thôi"

Cơ mà tiếng chuông chỉ kêu lên một tiếng rồi im bạch. Thiên Ân cũng không để ý mấy. Dù gì cũng khóa của cẩn thận rồi mà. Cậu vẫn ôm lấy VŨ Hàm, rúc trong l*иg ngực ấm của anh ta...mà hôn lên phần cổ..

"Ư...em dậy rồi sao nhóc"

"Sao gọi em là nhóc.."

Thiên Ân thò tay trêu chọc phía dưới của Vũ Hàm.

"Này em, đòi sớm vậy"

Vũ Hàm nheo đôi mắt và bò lên người Thiên Ân, ôm chặt cho Thiên ÂN không cựa quậy được.

Tiếng Thiên ÂN cười rúc rích trong lòng anh ta.

"Cạch"

Cửa phòng Vũ Hàm đột nhiên mở toang ta....

Cả hai cùng nhìn ra phía cửa....

"Bác...."

"Mẹ...."

............................còn nữa....................