Chương 59: Anh trai tốt nhất thế giới

"Lão Căn Đầu đã kiếm đủ tiền rồi, chúng ta có thể kiếm được ít nhất chừng này…" Lâm Hữu Tài ra hiệu bằng vài ngón tay, Lâm Hữu Đức lập tức vui mừng.

“Chẳng phải mấy ngày trước Tiểu Bảo nói rằng nó muốn một chiếc ipad sao, đúng lúc có thể mua cho nó một cái.”

Lâm Hữu Đức thương nhất chính là đứa cháu trai kia của ông ta, chỉ nghe cậu bé nói một lần đã nhớ kỹ trong lòng. Ông ta cũng không biết thứ gọi là “ipad” như thế nào, nhưng chỉ cần người trong thôn mua hai người vợ, có lẽ đã đủ tiền mua rồi.

"Khà khà, thằng nhóc kia thật may mắn khi có một người chú hết mực cưng chiều nó như vậy.” Lâm Hữu Tài cười khà khà, người có lợi chính là con trai ruột của hắn.

"Đó là do Tiểu Bảo có chí tiến thủ, lần nào làm bài thi cũng đạt hạng nhất. Sau này thi đậu đại học nữa, nhà họ Lâm chúng ta cũng mở mày mở mặt.”

Lâm Hữu Đức uống cạn phần rượu trong chén, đột nhiên, bóng đèn trong phòng phát ra tiếng động rồi tắt ngấm, cả căn phòng lập tức tối sầm lại.

"Có lẽ là bóng đèn hư rồi. Anh, anh có bóng đèn dự phòng không?” Lâm Hữu Tài đặt chén rượu xuống, duỗi đôi chân vốn đang co lại, bước xuống giường đất và xỏ giày.

“Á!”

Bỗng nhiên hắn thét lên một tiếng đầy sợ hãi, suýt nữa thì dọa cho Lâm Hữu Đức sợ tè ra cả quần.

"Có…có thứ gì đó mới kéo chân em…"

Lạnh lẽo…Lâm Hữu Tài nổi da gà toàn thân, cả người cứng ngắc và nói với anh hai của hắn, cũng không dám cúi đầu xem thử.

“Em uống say rồi à?” Lâm Hữu Đức trợn trắng mắt nhìn em trai, ông ta bò đến đầu giường, lấy trong ngăn tủ ra một ngọn nến, sau đó dùng bật lửa mang theo bên người thắp nến.

“Thần hồn nát thần tính, bên dưới giường đất đã bịt kín cả rồi. Cho dù có ma đi chăng nữa, nó còn có thể xuyên qua giường đất và tóm lấy chân của em sao.” Lâm Hữu Đức không tin trên đời này có ma, ông ta chỉ cho rằng em trai tự hù mình.

“Có cái gì trên chân đâu, em đừng tự mình dọa mình.”

Ông ta trèo xuống giường đất và quan sát hai chân em trai, sạch sẽ, chẳng có thứ gì cả. Lúc này cảm giác lạnh lẽo thấu xương mà Lâm Hữu Tài vừa mới cảm nhận được cũng đã biến mất, hắn nghĩ có lẽ thật sự chỉ là ảo giác của bản thân mà thôi.

Hắn lấy hết can đảm cúi đầu nhìn xuống, vẫn là chân của hắn, cũng không có xuất hiện thứ gì không nên có. Hắn thở phào nhẹ nhõm, trong lúc hắn mang giày vào và định hỏi bóng đèn dự phòng anh trai của hắn để ở chỗ nào, vừa ngẩng đầu lên, bên dưới ánh nến, phía sau anh trai của hắn là một cô gái mặt mày đầy máu, đôi mắt đẫm máu trống rỗng mở to, nở một nụ cười với hắn.

“Á á á…”

Lần này Lâm Hữu Tài thật sự chết khϊếp rồi, một mùi hôi thối nồng nặc tràn ngập trong căn phòng. Mặt hắn không còn một hạt máu, thét chói tai, loạng choạng lui vào góc tường để trốn tránh.

"Hữu Tài! Em làm sao thế, còn ầm ĩ nữa anh hai cũng sốt ruột theo em đó."

Phản ứng của Lâm Hữu Tài quá quái dị, trong lòng Lâm Hữu Đức cũng cảm thấy chột dạ. Miệng thì mắng hắn, nhưng cũng không có lá gan quay lại nhìn. Rốt cuộc em trai ông ta đã nhìn thấy thứ gì, sao lại có vẻ mặt như thế.

Một giây, hai giây, ba giây......

Lâm Hữu Đức nuốt một ngụm nước bọt, cảm thấy cổ họng khô khốc, cả người không khỏi đổ mồ hôi.

“Huuuu…”

Một luồng khí lạnh từ sau gáy thổi tới, trái tim Lâm Hữu Đức như đóng băng. Ông ta không dám cử động, hai chân chết đứng, trong lòng âm thầm nguyền rủa. Động tĩnh lớn như vậy, vợ và mấy đứa con của ông ta như người điếc, không bước vào xem thử một chút. Cổ ngứa ngáy, cảm giác giống như bị móng tay xẹt qua, trái tim mắc nghẹn ở nơi cổ họng. Lâm Hữu Đức liếc nhìn xuống dưới, nhưng góc nhìn ở trong điểm mù nên ông ta chẳng nhìn thấy gì, chỉ có cảm giác thứ đồ kia càng ngày càng chọc vào cổ họng của ông ta.

“A di đà phật, a di đà phật…”

Ông ta lập tức niệm hai câu Phật hiệu, rồi đột ngột quay đầu lại, dùng nắm tay đấm thật mạnh ra phía sau. Không có gì cả, cảnh vật chung quanh tối đen, chỉ có một mảnh không khí. Lâm Hữu Đức vô lực ngã quỵ xuống đất, đã không còn tâm trí lo lắng cho đứa em trai đang run rẩy, trực tiếp lao ra ngoài cửa.

---

"Những người đó dơ bẩn lắm, Nhân Nhân là bé ngoan, không được để dính loại máu dơ bẩn này biết không?"

Yến Chử đang ở trong phòng của anh, anh đứng, một cô bé mặc váy trắng ngồi ở trên ghế, hai tay ngoan ngoãn đặt trong lòng bàn tay của anh. Nói đến cũng kỳ lạ, cô bé không thể chạm vào cơ thể Yến Chử, nhưng chỉ cần Yến Chử muốn là có thể chạm vào cơ thể vô hình của cô bé.

Lúc này Yến Chử đang cầm một chiếc khăn sạch sẽ, kiên nhẫn giúp cô bé lau chùi từng ngón tay. Mỗi khi lau xong một ngón tay, các ngón tay sẽ chuyển thành màu trắng hồng phơn phớt xinh đẹp, nhưng lại không giữ được bao lâu, màu đen tiếp tục xâm nhập, sẽ trở lại dáng vẻ thối rữa, móng tay cũng không trọn vẹn.

Đôi mắt cô bé rỗng tuếch, cô bé không hiểu được ý của chàng trai trước mặt, nhưng vẫn nghe lời anh một cách vô thức, lộ ra dáng vẻ áy náy vì làm sai chuyện.