Chương 57: Anh trai tốt nhất thế giới

Câu chuyện này chỉ là khúc nhạc đệm nhỏ trong cuộc đời của vai nam nữ chính. May mắn thay, họ lần lượt là người bạn thứ tám và thứ chín trong số chín người bạn cùng đi du lịch với Yến Nhân.

Sau khi cố chủ chết, hai người họ đã chuyển nhà, quá khứ đau đớn này cũng dần bị họ quên lãng. Họ đã quên cô gái có tên Yến Nhân, họ cũng đã quên ác ma có tên Yến Chử kia. Và nhờ vào trải qua thử thách này, họ ý thức được tầm quan trọng của đối phương và sống hạnh phúc bên nhau.

Có hai người phó thác tâm nguyện trong nhiệm vụ lần này, một trong hai người đó chính là Yến Nhân. Tâm nguyện của cô ấy rất đơn giản, cô ấy hy vọng anh trai khỏe mạnh, không cần trả thù. Anh ấy có tương lai rộng lớn và xán lạn, không đáng bị chôn vùi tất cả vì cô ấy. Người thứ hai phó thác tâm nguyện là cố chủ, nguyện vọng của hắn trùng khớp với chấp niệm của hắn trước khi chết: báo thù, gϊếŧ chết hai người cuối cùng trốn thoát.

Bởi vì trong một nhiệm vụ sẽ không xuất hiện hai người phó thác tâm nguyện, lần này là sự cố của hệ thống, cho nên Yến Chử có thể lựa chọn hoàn thành một trong hai tâm nguyện của người phó thác tâm nguyện. Chỉ cần anh lựa chọn nhiệm vụ thứ nhất, đi theo quỹ đạo cuộc sống của một sinh viên y khoa và trở thành một bác sĩ xứng đáng, thì nhiệm vụ của anh đã hoàn thành. Điều này dễ dàng chưa từng có tiền lệ, độ khó thậm chí còn thấp hơn của thế giới tập sự.

Đáng tiếc, rõ ràng Yến Chử không muốn như thế.

---

"Thời tiết này thật là lạ, mưa suốt mấy ngày nay rồi, mặt đất cứ ngấm nước liên tục, sợ là cây con ngâm nước sẽ bị hỏng mất”.

Thôn xóm nhỏ trên núi không có hoạt động vui chơi giải trí gì cả, vào những ngày mưa như thế này, những người phụ nữ tụ tập khâu vá quần áo và đóng đế giày, những người đàn ông đi đến gian phòng trống ở ủy ban thôn và kê thêm mấy cái bàn, chơi đánh bài để gϊếŧ thời gian. Ban đầu những người già trên núi dự đoán cơn mưa này sẽ kéo dài hai đến ba ngày, nhưng bây giờ đã là ngày thứ năm rồi. Trời đất âm u, trong không khí đều là hơi nước. Vào cuối tháng mười đầu tháng mười một, trên núi đã bắt đầu trở lạnh, lạnh thấu xương. Nhất là những người già sức chịu đựng kém, thậm chí đã phải mang áo bông dày trong nhà ra mặc.

“Xì, chẳng cần ông nói, tiết trời trở lạnh quá nhanh, buổi tối không đốt bếp lửa là ngủ không ngon chút nào. Không giống cái lạnh của những ngày đông trước kia, cái lạnh này giống như thấm vào tận xương tủy”.

Lão Căn Đầu mặc áo lạnh và choàng khăn choàng cổ, trước kia ít nhất cũng phải đến tháng mười hai ông lão mới ăn mặc kiểu này, nhưng bây giờ, dù cho ăn mặc ấm áp đến mấy ông lão vẫn cảm thấy ớn lạnh. Ông lão lại nhấm nháp hai ngụm rượu cao lương nhà làm cho ấm người.

“Ông bác, tôi thấy sức khỏe của ông bác không được bao lâu nữa. Tranh thủ mấy năm nay dành dụm thêm chút tiền nữa, cân nhắc mua một người vợ cho con trai của ông bác đi, đừng để đến lúc xuống lỗ còn chưa bế được cháu trai”.

Lâm Hữu Tài cười khà khà, đánh ra tứ quý, dưới sự chú ý của mọi người ông ta lại đánh ra hai lá bài cuối cùng.

“Chung tiền, chung tiền!”, ông ta cười khà khà.

“Á…”

Một luồng khí lạnh phả vào cổ ông ta, Lâm Hữu Tài lập tức quay lại nhìn xem, nhưng sau lưng ông ta chẳng có ai cả, dường như chỉ là ảo giác của ông ta mà thôi.

“Còn cần chú nói sao, khoản tiền này thật ra tôi đã gom góp đủ rồi”.

Lời nói của Lão Căn Đầu nhanh chóng kéo lại suy nghĩ của Lâm Hữu Tài, ông ta cũng không nghĩ nhiều nữa, nhìn vẻ mặt đắc ý của Lão Căn Đầu, cười hỏi: “Sao rồi, chàng trai trẻ ở nhà ông mấy ngày nay đã trả cho ông không ít tiền phải không?”.

Người ở trong thôn đều cảm thấy Lão Căn Đầu thật may mắn, mấy ngày nay trời mưa rất to, đường lên núi không dễ đi, không có ai muốn lên núi vào khoảng thời gian này. Không chỉ không thể nhìn thấy bất kỳ cảnh đẹp nào, mà còn dễ dàng gặp tai nạn.

Chàng trai trẻ ở nhà Lão Căn Đầu đến đây khi trời đang mưa, bởi vì muốn chờ trời quang mây tạnh để ngắm mặt trời mọc, cậu ta đã ở trong nhà của Lão Căn Đầu được năm ngày rồi, cộng thêm tiền cơm nước mỗi bữa, tiền đun nước tắm rửa thì Lão Căn Đầu cũng kiếm được tận tám chín trăm đồng. Trông thời tiết có vẻ không thể tốt hơn, nếu tiếp tục ở thêm một khoảng thời gian nữa, lão ta thậm chí có thể kiếm được tiền thu hoạch cả năm trên ruộng.

Ruộng nương ở thôn Ngũ Đức không nhiều lắm, phần lớn là vùng núi cằn cỗi. Bình thường ngoại trừ đồ đạc nhà làm mang đi không đáng bao tiền, họ sẽ săn thú rừng và bán chúng cho những người thua mua sản vật núi rừng để làm món ăn hoang dã. Không làm được như thế, một năm chỉ có thể kiếm được hai ba ngàn từ ruộng nương cao ngất trời này.