Chương 49: Anh trai tốt nhất thế giới

Không phải là chốn thành thị xe cộ tấp nập, ở đây là một thôn làng nhỏ tĩnh mịch. Tất cả những gì có thể nghe được cũng chỉ có tốp năm tốp ba chú chim sẻ hót ríu rít, còn có mấy chú chó lớn màu vàng được nuôi trong nhà, cất tiếng sủa mỗi khi có người lạ đi ngang qua.

Đây cũng không phải là một thôn làng nhỏ sung túc, có thể nhìn thấy những ngôi nhà mái bằng nửa bùn nửa gạch. Có mấy hộ gia đình hoàn cảnh khó khăn, bốn vách tường của ngôi nhà chất đồng bùn đất bọc phân bò, trên nóc nhà là rơm rạ và những thanh gỗ, hễ trời mưa to là trong nhà lại đau đầu chuyện bị dột.

Trước sân mỗi nhà đều có giàn treo, có giàn treo bí đỏ, có giàn treo mướp ta, dây leo dưa và trái cây bò kín giàn treo, xung quanh còn có đủ loại rau quả, xanh um tươi tốt, làm cho những ngôi nhà cũ nát ở đây có thêm một chút sức sống mà thành phố không có.

Đúng là một nơi tuyệt đẹp!

Yến Chử đứng trên con đường đất vào thôn cách đó không xa, trên tay cầm gậy leo núi và mang theo một chiếc ba-lô leo núi to bằng nửa người với vẻ mặt khó hiểu.

“Cậu trai trẻ, cậu tới thôn chúng tôi để làm gì vậy?”

Một ông lão tóc bạc trắng chống gậy nhìn Yến Chử, khuôn mặt hiền từ, nhưng trong ánh mắt mang theo một chút cảnh giác.

Ông lão này cũng không cao, lưng còng, đứng cách Yến Chử không xa và cao vừa đến ngực anh. Trên mặt toàn là nếp nhăn và đốm đồi mồi, tròng trắng mắt vẩn đυ.c, hàm răng ố vàng, mặc một chiếc áo ba lỗ đã được giặt đến phai màu và quần xà lỏn, đó là hình ảnh của một ông già bình dị ở miền núi.

“Ông ơi, cháu muốn lên núi xem mặt trời mọc, cũng không biết ở trong thôn chúng ta có nhà nào có thể cho cháu tá túc một đêm không, cháu có thể trả tiền”.

Giờ Yến Chử là một thanh niên cao gầy với đôi mắt đen láy, trông như một thanh niên yếu ớt. Anh đeo ba lô leo núi, cầm gậy leo núi, mang dáng vẻ tiêu chuẩn của một người leo núi.

Làng Ngũ Đức là một ngôi làng rất nghèo, đây cũng là một trong những mục tiêu xóa đói giảm nghèo của quốc gia. Nhưng dù sao hiện nay kinh tế phát triển, khoa học kỹ thuật tiến bộ như vậy, ngay cả một ngôi làng nghèo ở núi sâu rừng xa cũng đã kéo dây thông điện rồi. Cả thôn có hơn ba mươi hộ, hai hộ mua được một cái tivi màu cỡ nhỏ. Tối nào những nhà khác trong nhà không có tivi cũng sẽ đến hai nhà đó để xem tivi, xem tin tức, họ cũng biết đến những “phượt thủ” thường xuất hiện trong các bản tin truyền hình.

"Chỉ có một mình cậu thôi à?". Ông lão khom người hỏi Yến Chử.

"Đúng vậy, chỉ có một mình cháu", Yến Chử mỉm cười, dáng vẻ thiếu niên vui tươi, đôn hậu và vô hại.

"Thời tiết hai ngày nay không tốt, đặc biệt là tối nay có vẻ như trời sẽ mưa. Cậu trai muốn xem mặt trời mọc, sợ là không đúng dịp rồi!". Nghe thấy chỉ có một mình Yến Chử, ông lão giảm bớt cảnh giác đối với anh nhiều hơn.

Thôn của họ khá xa, nhưng bởi vì ở trong núi sâu, thỉnh thoảng sẽ có những người trẻ tuổi ăn no rửng mỡ trong thành phố như thế này leo núi khám phá. Những người đó vung tay hào phóng, chỉ ở lại một đêm mà cho họ một trăm đồng. Nếu như họ có ăn uống, mỗi bữa cơm còn trả thêm ba mươi đồng. Đối với những người miền núi có thu nhập bình quân đầu người hằng năm chỉ hai ngàn, đó là một khoản thu nhập thêm vô cùng lớn.

Trước đó người dân trên núi đều cảnh giác với những phượt thủ đến thôn, qua một thời gian, nhận ra họ chỉ đơn giản là tới chơi. Mặc dù người dân trong thôn sẽ thường xuyên nhìn chằm chằm những kẻ lạ mặt, nhưng lại không “trông gà hóa cuốc” như trước kia nữa.

Trong nhà ông lão có một đứa con trai, miệng ăn không quá đông, nên đã sửa sang lại hai gian phòng không dùng tới trong nhà và quét vôi tường. Chúng được đặc biệt cho những người thành phố thuê khi lên núi chơi, thu nhập quanh năm có khi còn cao hơn cả làm ruộng.

Con trai của ông lão năm nay đã ngoài bốn mươi tuổi, bởi vì miền núi nghèo, con gái thôn khác đều không chịu lấy chồng ở nơi thâm sơn cùng cốc này. Ông lão đành phải để dành tiền, mua một người vợ cho con trai. Con dâu được nhà họ Lưu và nhà họ Hoàng trong thôn mua cũng không tệ lắm, đã sinh cho họ mấy đứa cháu trai rồi.

Sau này khi ông lão tích cóp đủ tiền, ông lão sẽ đi tìm Lại Tam - người đã bán con dâu cho nhà họ Lưu và nhà họ Hoàng, để mua một cô gái có bằng cấp đại học. Nghe nói đứa bé mà những cô gái như thế sinh ra, sẽ có “gen” tốt thì phải, đúng là từ này rồi.

Ông lão nghĩ chẳng bao lâu nữa là có thể tích cóp đủ tiền, nụ cười trở nên hiền từ lạ lùng, ánh mắt nhìn Yến Chử cũng càng ôn hòa.

"Trời sắp mưa sao, dự báo thời tiết không nói gì thế?"