Chương 45

Đồ liệm tuy tốt nhưng quan tài không tốt. Mấy tấm gỗ đóng đinh vào nhau cũng có thể coi là quan tài. Nhưng dù trông rách nát, đinh đóng không chặt thì cũng không sao. Hầu hết mọi người trong thôn đều làm như vậy, cũng chỉ có một số rất ít người mới bỏ thời gian và công sức để đóng một chiếc quan tài tốt, hoặc là sơ sài quấn một tấm chiếu là xong việc.

Nói chung, đám tang của Lý thị yên bình như lúc bà qua đời, việc nên làm đã làm xong, người cần mời đã mời, lễ nghi đã thực hiện xong thì coi như xong; không có nhiều đau buồn, cũng không có cãi vã hay tính kế. Người còn sống xem như cho người chết một phần thể diện.

Bởi vì đám tang của Lý thị cho nên đám người Cố Xuyên mãi đến bảy tám ngày sau mới đi huyện. Trước khi đi chỉ thông báo cho thằng ba và thằng út, đối với anh cả, mọi người đều theo bản năng lựa chọn xem nhẹ.

Giống như hồi còn ở thị trấn, việc chủ yếu mỗi ngày của ông Cố làm là đưa đón cháu trai đi học. Cuộc sống của ông đều bình yên. Về phần việc làm ăn của con trai, ông cũng không hiểu này. Điều duy nhất ông biết là nhà và ruộng mua ngày càng nhiều. Thậm chí bọn họ đều có nhà ở phủ.

Ông Cố vốn tưởng tổ tiên hiển linh mới có được một đứa con trai tài giỏi như vậy. Ngày lễ tết muốn đốt thêm mấy nén nhang để tỏ lòng biết ơn tổ tiên, nhưng không ngờ rằng điều cần biết ơn ở phía sau nữa.

Cháu trai Cố Thừa của ông chỉ mới mười một tuổi đã đoạt hạng nhất ở kỳ thi Huyện, còn được gọi là án đầu huyện. Lúc này thực sự là tổ tiên hiển linh.

"Chúng ta phải về quê thắp nhanh cho tổ tiên trong nhà từ đường, để bọn họ cũng được vui vẻ." Người báo tin vui vừa đi, ông Cố lập tức vui vẻ nói. Đây là chuyện tốt lớn, biết đâu sau này gia tộc bọn họ sẽ trở thành gia tộc học thức, không những phải báo cho tổ tiên để cho bọn họ vui vẻ, còn phải cầu bọn họ tiếp tục phù hộ Thiết Đản. Kỳ thi lần sau cũng có thể thi tốt như vậy.

Cố Xuyên bất lực nói: "Còn hai tháng nữa là thi thử ở phủ. Sau đó còn thi Đình, còn phải ôn lại bài vở. Chuyện về quê thắp nhanh cho tổ tiên chờ nó thi xong kỳ thi Đình cũng không muộn."

Cố Thừa lại càng bất lực: "Cha, người thực sự có lòng tin ở con." Mặc dù cậu là án đầu huyện. Nhưng nếu không có gì bất ngờ xảy ra, một đường thi đậu kỳ thi Đình là không thành vấn đề. Nhưng lúc này còn chưa vượt qua kỳ thi, không ai biết có xảy ra tai nạn gì hay không. Cha cậu vẫn luôn tin tưởng tuyệt đối với cậu, thực sự làm cho người.. vui vẻ.

Dù thế nào đi nữa, lấy được án đầu huyện là sự kiện đáng ăn mừng nhất của nhà họ Cố trong những năm gần đây. Cố Xuyên thậm chí phát cho mỗi nhân viên phục vụ trong tiệm thêm nửa tháng tiền công, chủ yếu để cho mọi người cùng chia vui với bọn họ.

* * *

Đời trước, nam chính tham gia kỳ thi Huyện và thi đậu án đầu huyện đã là hai mươi sáu tuổi. Khi đó, con trai của Huyện thái gia cuối cùng sau nhiều lần thi trượt kỳ thi Huyện đã đặt hy vọng vào thế hệ tiếp theo. Mà nam chính làm thư đồng cuối cùng cũng được tự do. Lúc này mới chính thức bắt đầu con đường khoa cử. Trong sáu năm, một đường thi đậu đến Trạng nguyên. Khi có thể làm quan đã là ba mươi hai tuổi, điều bị bỏ lỡ không chỉ là mười năm như cha nam chính nghĩ.

Mà đời này đứa trẻ nhà Huyện thái gia sau khi rơi xuống nước vẫn được người cứu. Nhưng đó là một người lớn chứ không phải một đứa trẻ. Đương nhiên sẽ không bị nhận làm thư đồng, mà là thưởng hai mươi lượng bạc để cảm ơn.

Về sau, Cố Xuyên không có hỏi thăm tin tức về gia đình này. Sau đó Huyện thái gia lại đi đến huyện khác làm Huyện lệnh. Hắn càng không biết tin tức gì về vị quan này. Nhưng đời này rõ ràng đã khác với đời trước, vận mệnh của con trai đã hoàn toàn thay đổi. Những chuyện của đời trước cũng không cần lo lắng nữa.

Cũng giống như đời trước, Cố Thừa từ án đầu huyện đến kỳ thi Đình vẫn chỉ mất sáu năm. Trong kỳ thi Hội vẫn đứng đầu bảng danh sách. Nhưng đến kỳ thi Đình, không biết có phải Hoàng thượng nhìn thấy cậu quá tuấn tú hay không. Dù sao thì từ hạng nhất xuống hạng ba, trở thành Thám hoa.

Thám hoa mười bảy tuổi có một tương lai đầy hứa hẹn.

Nếu đã thi đậu thì phải về quê lạy tổ tiên, còn phải xây sửa bia Tiến sĩ. Vì vậy gia đình họ Cố vừa mới sống ở kinh thành được hai năm phải thu dọn đồ đạc về quê.

Dù sao áo gấm về quê là chuyện mọi người đều thích làm.

Ông Cố năm nay đã năm mươi sáu tuổi, nhưng trông tinh thần không khác gì mười mấy năm trước. Thậm chí bởi vì trắng trẻo mập mạp trông ông còn trẻ hơn so với lúc hơn bốn mươi tuổi.

Ông có lẽ là người mong chờ được về quê nhất cả nhà. Dù sao ông cũng rất mong muốn xây sửa lại nhà từ đường cho tổ tiên và muốn thắp thêm mấy nén nhang trước mộ tổ tiên.

Giống như những người áo gấm về quê, mỗi ngày đều có vô số người đến viếng thăm nhà họ Cố, có người như vợ chồng con trai cả. Mặc dù đã lâu không liên lạc qua lại nhưng là người thân ruột thịt. Nhưng có nhiều họ hàng đánh tám cây gậy tre cũng không tới, hoặc giàu có hay nghèo khổ đều xuất hiện cùng một lúc.

"Cha, chúng ta hãy đưa tiền cho người trong tộc, cũng không cần đợi sửa xong bia Tiến sĩ mới rời đi. Thằng nhóc Nê Oa này kể từ khi về quê gần như chơi điên cuồng. Nếu không trở về, chỉ sợ sẽ không theo kịp tiến độ của thầy giáo."

Nê Oa là đứa con trai thứ hai của Cố Xuyên, cũng là đứa con thứ ba của hắn. Cái tên này là do Cố Thừa đặt. Dù sao anh trai có tên tục là 'Thiết Đản' thì tên tục của em trai cũng không thể quá thanh lịch.

Thằng nhóc này khác với anh trai nhóc. Khi mẹ nhóc mang thai nhóc đã nghe rất nhiều tiếng đọc sách, nhưng sau khi sinh ra nhóc vẫn không thích đọc sách. Dù cũng đi học từng bước một, nhưng những gì thầy giáo dạy, nhóc có thể hiểu được một nửa đã là không tệ rồi. Đây cũng là bởi vì anh trai ở nhà dạy kèm cho nhóc. Nếu không ngay cả một nửa nhóc cũng không nghe hiểu.

"Con đi bàn bạc với ông nội đi. Nếu ông nội đồng ý thì chúng ta rời đi." Cố Xuyên từ lâu đã không muốn ở lại đây lâu. Hắn không có nhiều tình cảm với thôn họ Cố. Huống chi mỗi ngày có quá nhiều người đến nhà hắn, có người quen, có người không quen, đều là bà con quê nhà, cũng không thể không cho người vào nhà. Nhưng sau khi vào nhà lại nói chuyện ồn ào, ríu rít như có vô số con chim sẻ.

Bây giờ ông Cố nghe lời cháu trai nhiều hơn con trai. Trong lòng hầu hết mọi người đều có một loại cảm giác kính sợ với người học thức và người làm quan. Đây là hành vi hết sức bình thường của ông Cố, không bình thường chính là Cố Xuyên. Khi con trai chưa đi học hắn đã có thái độ này, con trai thành Thám hoa thì thái độ của hắn cũng không thay đổi, vẫn tràn đầy tin tưởng. Giống như con trai hắn làm được quan nhất phẩm là chuyện vô cùng đơn giản. Thậm chí lật đổ hoàng đế tự mình lên làm cũng không có vấn đề gì.

Quả thật là quá bất thường.

Cố Xuyên: Các người hoàn toàn không biết gì về ánh hào quang của nam chính.

Dưới ánh hào quang của nam chính chiếu rọi xuống, khi Cố Xuyên bốn mươi lăm tuổi nhờ phúc con trai mà trở thành chồng của nhất phẩm phu nhân. Khi năm mươi ba tuổi trở thành Bá tước, Hoàng thượng phong con trai hắn làm Bá tước, còn tặng tước vị lên đến ba đời. Không chỉ có cậu, mà ngay cả người cha và ông nội đã mất của cậu đều là Bá tước. Vào ngày sinh nhật tám mươi tuổi của hắn, hoàng đế dẫn hoàng tử đích thân đến tham gia tiệc sinh nhật của hắn.

Khi tám mươi hai tuổi, hắn cuối cùng rời khỏi thế giới này. Nhưng bởi vì một bài điếu văn* của con trai mà hắn cũng trở thành danh nhân lịch sử, được người đời sau ghen tị vô số lần.

(*Điếu văn được hiểu đơn giản chính là bài diễn văn ngắn tóm tắt về cuộc đời người mất)

Có đứa con trai như thế, người cha còn yêu cầu gì hơn nữa.

- -- --- Hết thế giới 3 --- ---

Sau khi rời khỏi thế giới trước và tỉnh lại lần nữa, Cố Xuyên lập tức cảm thấy toàn thân đau nhức, trong bụng còn truyền đến cảm giác đói khát quen thuộc, chắc chắn lại là thân phận không tốt.

Cố Xuyên thậm chí còn chưa mở mắt đã trực tiếp bắt đầu tiếp nhận ký ức của nguyên thân. Quả nhiên không ngoài dự đoán hiện tại đã là năm 1971 sau khi thành lập nước Hoa Hạ, cải cách mới đi được nửa chặn đường. Mà nguyên thân là tên chơi bời lêu lỏng nổi tiếng trong thôn, cái gọi là 'tên chơi bời lêu lỏng' dùng để chỉ một người không nghề nghiệp, chỉ thích ăn chơi.

Nguyên thân có xuất thân từ một gia đình nông dân ở thời đại này. Tổ tiên tám đời là nông dân nghèo, ba đời trước đều là những người nông dân bình thường, cần cù và lương thiện, chỉ có duy nhất nguyên thân là tên ham ăn biếng làm. Trong đội sản xuất, số điểm công việc kiếm được trong một ngày không nhiều bằng con gái. Nếu không có ba mẹ tiếp tế, hai vợ chồng có lẽ đã chết đói ở nhà sau khi tách ra ở riêng hơn một năm này.

Vợ của nguyên thân là một thanh niên trí thức xuống nông thôn, bị chị em tốt cùng lừa gạt, không có cách nào đành phải gả cho nguyên thân.

Điều khác biệt so với mấy thế giới trước đó chính là nam chính chỉ mới ở trong bụng mẹ được hai tháng. Mà đối với ba mẹ hồ đồ này, hiện tại thậm chí còn không biết mình đã có con.

Trong ký ức của nguyên thân, hai người biết chuyện sau một tháng, tức là mang thai được ba tháng. Tuy nhiên, cho dù đã biết thì nguyên thân cũng không thay đổi bao nhiêu, bản thân hắn căn bản không có ý thức làm ba. Vợ nguyên thân qua đời vì xuất huyết nặng khi sinh nam chính. Nam chính trên cơ bản lớn lên trong sự bỏ bê của ba mình. Đương nhiên, nếu không có ông bà nội tiếp tế, nam chính có thể sống đến lớn hay không thì khó mà nói. Sau khi trưởng thành cũng dựa vào bản thân cậu gây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng trở thành người giàu nhất Hoa Hạ.

Nhưng lần này nguyện vọng của nguyên thân không liên quan gì đến con trai. Điều nguyên thân hy vọng là mình có thể phát tài làm giàu, làm những người trước đây coi thường hắn đều quay lại cầu xin hắn.

Cố Xuyên cũng là say, sống cả đời chấp niệm lại không liên quan gì đến vợ con hay ba mẹ.

Khi mở mắt ra, Cố Xuyên muốn làm đầu tiên chính là ra khỏi thôn, tìm một nơi vắng vẻ ăn chút gì đó để lót dạ. Sau đó chữa trị vết thương trên người, nửa đêm nguyên thân đi ăn trộm dưa của đội sản xuất khác bị người bắt lại và đánh đập. Nhưng cũng may nguyên thân liều mạng thoát khỏi đám người bỏ chạy. Nếu không cũng không phải đánh một trận là có thể giải quyết vấn đề. Thế nào cũng phải bị đưa đến đồn công an ở một thời gian.