Chương 2

Cố Yến Thành đã quen với sự thiên vị của mẹ mình. Dù sao so với ba hắn, hắn là đứa con trai nhặt được.

Cháo kê là món ba hắn thích ăn, bánh bao súp là nhân thịt trộn nấm hương ba hắn thích nhất, còn đậu que ngâm chua do bà nội mang đến. Chính là vì ba hắn thích ăn nên mẹ thường không lấy ra cho bọn họ thêm đồ ăn.

Cố Yến Thành vô cùng thù hận gắp một cái bánh bao súp mà ba hắn thích ăn, cắn một miếng lớn: "Ba, ba đừng kiểm tra bài tập nữa, ăn bữa khuya trước đi. Đây là món mẹ cố ý làm cho ba lúc nãy."

Trong mối quan hệ giữa ba mẹ, con cái luôn nhạy cảm hơn và chúng có cách nhìn nhận riêng về ba mẹ mình. Ngay cả một kẻ ngu ngốc như Cố Yến Thành vẫn nhìn thấy mối quan hệ giữa ba mẹ mình và giữ nó trong lòng.

Ba hắn là người nghiện công việc, suốt ngày chỉ nghĩ đến công việc, thời gian ở nhà rất ít. Mẹ hắn là một người phụ nữ gia đình điển hình, không lo cơm ăn áo mặc, căn bản không cần lo lắng vì cuộc sống mưu sinh, là đối tượng ghen tị của mọi người. Nhưng bà lại đặt hết tâm trí vào ba hắn, cuộc sống hằng ngày chỉ xoay quanh ba hắn.

So với ba, mẹ rõ ràng là ở thế yếu hơn trong mối quan hệ vợ chồng, là con của bọn họ, Cố Yến Thành đương nhiên càng thương mẹ nhiều hơn.

Cố Xuyên ít nhiều cũng hiểu được tâm tư của con trai, ung dung đặt cuốn vở trong tay xuống: "Ăn trước đi!"

"Ba, con cũng sắp vào cấp 2, chỉ trễ hơn anh con một tháng." Cố Yến Phong chua xót nói, dùng đôi mắt to đáng thương nhìn ba mình.

"Ăn khuya xong, con cũng mang bài tập về nhà đến đây." Cố Xuyên lập tức nói, muốn tiến bộ hay không cũng khó nói. So với Yến Thành, con trai út Yến Phong này được nuôi dạy nuông chiều hơn. Khi mới sinh ra, điều kiện gia đình cũng đã rất tốt, có thể nói là chưa từng chịu cực khổ gì. Hơn nữa thằng nhóc này mặc dù là con trai nhưng lại có đôi mắt to, sống mũi cao. Khi còn bé thường bị nhầm là con gái. Mặc dù bây giờ không phân biệt được nam nữ, những cũng có nét thanh tú hơn những cậu bé bình thường.

"Dạ." Cố Yến Phong liên tục đáp. Sau đó mới bắt đầu ăn.

"Thằng nhóc ngốc." Cố Yến Thanh nhỏ giọng nói, không ngờ nó còn vội vàng để ba kiểm tra bài tập về nhà, đã quên lần trước là ai thi xếp hạng ba đếm ngược trong lớp, làm như mình học rất giỏi vậy.

Giọng của Cố Yến Thành không lớn, nhưng mọi người ngồi chung bàn ăn và cách nhau rất gần, nên cơ bản đều nghe thấy. Cố Xuyên dường như không nghe thấy, Lâm Dung Dung trừng mắt nhìn con trai cả một cái. Cố Yến Phong trực tiếp đá anh trai một cái dưới bàn ăn.

Đừng nhìn vẻ ngoài xinh đẹp của Cố Yến Phong, đó là do ba mẹ ban cho. Nhưng ngoại hình của cậu hoàn toàn không ảnh hưởng đến sức mạnh của cậu. Cố Yến Phong trông thanh tú lại có rất nhiều sức mạnh. Dù sao thì cú đá mà cậu đá vào Cố Yến Thành vẫn rất đau.

Thằng nhóc ngốc, thành nhóc thúi, Cố Yến Thành trừng mắt nhìn em trai một cái, chân của nó thực sự rất khỏe.

Cố Yến Phong đắc ý làm mặt quỷ.

Về phần đối đầu giữa hai đứa con trai, Cố Xuyên hoàn toàn xem như không nhìn thấy. Nếu ba mẹ để ý quá nhiều đến chuyện giữa anh chị em là chuyện không tốt. Hơn nữa, hắn cũng không có ý định làm 'người hòa giải' giữa hai thằng nhóc này.

Ăn khuya xong, Cố Xuyên dẫn hai đứa con trai chiến đấu hăng hái ở phòng sách. Một đứa lớp 9, một đứa lớp 6, đối với một ông già quái vật không biết đã lấy bao nhiêu bằng tiến sĩ như Cố Xuyên, dạy kèm cho hai đứa trẻ cũng không khó. Nhưng đối với hai đứa trẻ, lượng câu hỏi và thông tin hơi nhiều. Cho dù ba chúng giảng một cách đơn giản thì hai ba tiếng sau chúng vẫn cảm thấy chóng mặt căng não.

Yến Phong còn nhỏ, trước 12 giờ Cố Xuyên đã cho nó đi ngủ. Khi kim giờ chỉ đến số một, cuối cùng cũng nương tay để Yến Thành đi ngủ. Nhưng 7 giờ sáng ngày mai vẫn phải tiếp tục học bù.

"Em đã chuẩn bị nước tắm rồi. Anh mau đi tắm đi." Lâm Dung Dung nhẹ giọng nói.

"Em ngủ trước đi." Cố Xuyên bị ảnh hưởng bởi nguyên thân nên có tình cảm với Lâm Dung Dung, nhưng hắn thực sự không cách nào thuyết phục mình và Lâm Dung Dung làm vợ chồng chân chính trong thời gian ngắn.

Phòng tắm được quét dọn vô cùng sạch sẽ, có thể nói là không tì vết. Thậm chí không giống như phòng tắm vẫn luôn được sử dụng, mà là phòng tắm mới vừa được trang tri xong.

Nước trong bồn tắm ấm áp, bên cạnh đặt khăn tắm trắng, còn có bộ đồ ngủ được gấp gọn gàng.

Vài giọt nước từ đầu ngón tay Cố Xuyên nhỏ xuống, chảy vào trong bồn tắm. Đây là phần tưởng khi hoàn thành một trăm nhiệm vụ, là một không gian nhỏ chỉ có tám mươi mét vuông, bên trong không có đất, không thể trồng trọt. Ngoại trừ cất giữ đồ đạc, duy nhất hữu dụng chính là bên trong có linh tuyền (dòng suối thần kì), mỗi ngày chỉ có thể sinh ra 1 ml. Nếu trong ngày đó không dùng hết có thể tiếp tục lưu trữ trong không gian. Tất nhiên, mấy ngày nay linh tuyền về cơ bản ở chỗ Cố Xuyên đều là tiết tấu 'mỗi ngày hết sạch'.

Hệ thống cũ rõ ràng đã nói cho hắn biết, linh tuyền này có tác dụng cải thiện thể chất, có thể trực tiếp uống, bôi lên, hoặc là cho vào nước pha loãng rồi mới sử dụng. Bình thường 1 ml là hai mươi giọt nước. Đối với Cố Xuyên hoàn toàn không đủ dùng, lúc uống nước nhỏ vài giọt, lúc uống thuốc nhỏ vài giọt, còn lại dùng để pha vào nước tắm. Tóm lại là quá ít, căn bản không đủ dùng.

Nhưng mà hiệu quả rất tốt. Sau mấy ngày, Cố Xuyên cảm thấy dạ dày dễ chịu hơn rất nhiều, chất lượng giấc ngủ cũng tốt hơn trước, tinh thần cũng sảng khoái hơn.

Sau khi ngâm tắm xong, Cố Xuyên quấn khăn tắm quanh eo đi ra ngoài. Bởi vì ít vận động nên không có cơ bụng, cơ ngực, bắp tay, trên bụng chỉ có một cục mỡ nhỏ thôi. Nhưng bởi vì màu da hơi trắng, cộng thêm mấy ngày nay sử dụng linh tuyền trong không gian nên trên người cũng không nhờn rít mà rất nhẹ nhàng sảng khoái, nhìn qua cũng không thấy ghê tởm.

Lâm Dung Dung vẫn còn thức, đang cầm một chiếc khăn và muốn đến lau tóc cho Cố Xuyên.

Cả người Cố Xuyên cứng đờ, lại đến nữa..

Lâm Dung Dung nhạy cảm phát hiện được điểm này, khóe môi nhếch lên. Người này hiện tại cũng biết thẹn thùng. Dạo này cũng kiên nhẫn với bà hơn trước rất nhiều, bà biết một hòn đá ở trong ngực lâu ngày sẽ ấm lên. Huống chi là lòng người, đã hơn mười năm, bà không phải chờ được rồi sao.

Nghĩ đến đây, nụ cười trên khóe môi Lâm Dung Dung càng rộng, giọng điệu vui vẻ nói: "Em nghe anh nói với Yến Thành rằng mấy ngày tới đều phải dạy kèm và ôn bài cho nó. Vậy anh không cần đến công ty sao?"

Cố Xuyên ngồi thẳng ở mép giường, ngoan ngoãn để vợ lau tóc: "Công ty làm sao quan trong bằng con trai, với lại anh đã sắp xếp xong, không có chuyện gì."

Chồng biết săn sóc gia đình, không còn là người 'nghiện công việc' chỉ biết đến công việc nữa. Lâm Dung Dung tự nhiên vui vẻ, nhưng bà biết rất rõ về thành tích của Yến Thành, lần nào cũng đứng cuối lớp. Trong một tháng, cho dù thành tích có tiến bộ cũng không thể đáp ứng được kỳ vọng của chồng. Đến lúc đó, bà không chỉ làm cho chồng sẽ thất vọng, cũng sợ tình cảm giữa hai cha sẽ càng căng thẳng.

"Em nghe người ta nói, bé trai thường đến cấp 3 học tập mới thông suốt. Nhiều đứa học không tốt ở cấp 2, nhưng cuối cùng lại thi đậu vào một trường đại học tốt. Yến Thành trước đây cũng ham chơi, trong một tháng này, cố gắng đến đâu thì điểm số cũng không thể lập tức đứng đầu lớp được. Loại chuyện học tập này còn phải từ từ tới, anh cũng đừng quá lo lắng." Lâm Dung Dung nhẹ giọng nói.

"Anh biết, anh chỉ muốn cố gắng thêm chút nữa, điểm số không tiến bộ nhiều cũng không sao. Khi nó lên cấp 3, đóng thêm chút phí tài trợ là được, sẽ không để nó vào trường học quá tệ. Nhưng đây là cách không có cách nào khác. Mặc kệ đóng bao nhiêu tiền, điểm cuối cấp 2 cao hơn cũng tốt hơn là điểm thấp hơn."

Thấy chồng hiểu rõ trong lòng, Lâm Dung Dung lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, đặt khăn ướt xuống, ngập ngừng ôm lấy Cố Xuyên từ phía sau, khẽ dựa đầu vào vai chồng.

Cố Xuyên hơi căng thẳng, nhưng lại có cảm giác nhẹ nhàng như cuối cùng tảng đá cũng rơi xuống đất, hơi thở ấm áp phả vào bên tai. Mùi thơm nhàn nhạt xộc vào mũi, đầu hai người cuối cùng cũng dựa vào nhau.

* * *

"Ba, con muốn ngủ thêm một lát. Tối qua lúc con đi ngủ đã là 1 giờ 30." Giọng nói của Cố Yến Thành từ cao đến thấp, vừa nói vừa mơ màng ngủ thϊếp đi.

Cố Xuyên một tay kéo chăn ra, một tay kéo cánh tay con trai: "Dậy đi, hôm qua chúng ta đã thống nhất, hiện tại đã 7 giờ rồi."

Cố Yến Thành đột nhiên rút cánh tay về, nhặt chiếc chăn bị ném ở mép giường lên quấn quanh người, ngã xuống giường, tức giận nói: "Con không học nữa, thi đậu cấp 3 thì học, thi không đậu thì con không học nữa." Làm sao có nhiều thời gian vậy, không lo cho công ty, lo cho mình làm gì.

Cố Xuyên nhất quyết kéo chân con trai, kéo nó xuống giường cùng với chăn. Hắn cũng không tin mình không thể trị được thằng nhóc này.

"Ba, ba, ba buông con ra. Ba làm gì vậy? Con dậy, con dậy là được chứ gì?"

Sau một hồi tiếng gϊếŧ heo, cuối cùng hai cha con cũng ngồi vào phòng sách.

Cố Yến Thành bực bội xoa mái tóc rối bù trên đầu mình: "Ba, công ty nhà mình có phải xảy ra chuyện gì rồi không? Hay là ba bị coi thường ở bên ngoài?" Bằng không tại sao lại trút lên đầu hắn?

"Đều không có, con không phải sắp thi vào cấp 3 sao? Ba chỉ muốn giúp con cố gắng hơn vào cuối cấp, để phấn đấu vào một trường cấp 3 tốt."

"Ba còn nói công ty không xảy ra chuyện gì. Nếu công ty không xảy ra chuyện gì thì trực tiếp bỏ tiền cho con lên cấp 3 không phải được rồi sao? Chỉ cần nhiều tiền thì có thể vào trường trung học số 1." Cố Yến Thành nói một cách ngu ngốc, ba hắn có nhiều năng lượng như vậy, còn không bằng dạy kèm cho mẹ hắn. Mẹ hắn nhất định vui vẻ đồng ý. Nếu học tốt có lẽ trong mấy năm nữa có thể lấy được cái bằng đại học về cho ba hắn.