Hổ Tử vừa nói xong, âm thanh xung quanh như bị ấn nút tạm dừng cực kỳ yên tĩnh.
Gió ngừng thổi, sương mù tan đi, con chồn vàng kia trợn tròn mắt.
Tròng mắt nó trừng lớn hết cỡ, tôi có thể nhìn thấy trong đó đầy sự mờ mịt...
Mà tôi sợ tới mức mồ hôi lạnh không ngừng túa ra.
Từ nhỏ sư phụ đã kể cho tôi nghe rất nhiều câu chuyện kỳ dị, ngay cả câu chuyện phong tước cho chồn tôi cũng đã được nghe rất nhiều lần. Những người bị chặn đường trả lời theo rất nhiều kiểu khác nhau, chỉ là không có ai lại thẳng thừng và thô thiển như… Hổ Tử.
Ngay vào lúc tôi sững sờ tại chỗ, không biết nên làm thế nào thì lại nghe một tiếng kêu quái dị truyền ra, cả người chồn vàng run lên, tiếp đó ngã quỵ xuống mặt đất, cơ thể run lên bần bật, khóe miệng còn không ngừng trào nước bọt.
“Bà lão này bị làm sao vậy, chỉ là mắng một câu thôi mà!”
Hổ Tử bĩu môi, sau đó nói với tôi: “Thiên Du, bà lão này hình như trúng gió rồi, hay là chúng ta cõng bà ấy về thôn đi?”
“Cõng cái đầu cậu ấy chứ cõng!” Tôi mắng: “Đó đâu phải bà lão, đó chỉ là một con chồn mà thôi.”
“Gì cơ?” Vẻ mặt Hổ Tử mờ mịt nói: “Sao có thể, tao rõ ràng nhìn thấy một bà lão mà, nếu không tin thì tao với mày cùng tới nhìn xem.”
“Đừng nhìn, nhanh chóng trở về thôn thôi."
Tôi kéo Hổ Tử chạy như điên về phía thôn. Sau khi tới đầu thôn, Hổ Tử thở hổn hển nói: “Thiên Du, đừng chạy nữa, phổi tao sắp nổ tới nơi rồi.”
Tôi quay đầu lại nhìn thoáng qua đường lên núi, thấy con chồn kia không đuổi theo mới thở phào nhẹ nhõm nói với Hổ Tử: “Nhanh chóng về nhà, buổi tối cũng đừng ra khỏi cửa, trước khi ngủ đóng cửa sổ cho kỹ, đêm nay nghe được âm thanh kỳ lạ nào cũng đừng quan tâm.”
“Thiên Du, làm sao vậy?” Vẻ mặt Hổ Tử khó hiểu: “Sao lại sợ hãi như vậy?”
“Làm theo lời tao nói, chạy nhanh đi.” Sau khi nói xong tôi lập tức quay về nhà, chuyện phong tước cho chồn không phải là chuyện nhỏ, nếu xử lý không tốt nhất định sẽ trở thành rắc rối lớn, tôi phải nhanh chân về hỏi sư phụ.
Hơn nữa, con chồn kia cũng không được xem là chồn nữa, nó có đạo hạnh, đã trở thành Hoàng Đại Tiên rồi.
“Không đi xem quả phụ Vương tắm rửa nữa hả?” Hổ Tử vẫn còn gọi với phía sau, tôi không để ý cậu ta nữa mà nhanh chóng chạy về nhà.
Thế nhưng chuyện tôi không ngờ tới chính là sư phụ cũng không có ở nhà, tôi tìm một vòng, phát hiện trên bàn gỗ có một tờ giấy và vài đồng tiền lẻ.
Tôi nhìn thoáng qua tờ giấy, tiếp đó ngồi ở trên ghế ngây người.
Thôn bên cạnh có người qua đời, sư phụ được mời sang chủ trì tang lễ. Vì cái gọi là mùng bảy không ra đồng mùng tám không chôn cất mà chuyến này sớm nhất cũng phải ngày hôm sau sư phụ mới về được.
Sư phụ từng nói với tôi, trong năm loại chồn, chồn vàng là khó chơi nhất, bởi vì lòng dạ nó hẹp hòi, không biết nói lý lẽ, là “đại tiên” gần giống với súc sinh nhất.
Bạn thương nó một phần, nó trả lại bạn mười phần.
Bạn làm hỏng chuyện tốt của nó, nó hại cả nhà bạn.
Con đại tiên kia cũng không biết đã tu hành trong núi được bao lâu, hôm nay đòi phong tước, nếu gặp cơ duyên tốt sẽ được vào hàng tiên thật, nhưng chuyện tốt ấy đã bị Hổ Tử phá hỏng, tôi có dự cảm rằng buổi tối ngày hôm nay Hổ Tử sẽ xảy ra chuyện.
Chỉ là sư phụ lại không ở đây, tuy rằng tôi đi theo sư phụ học được một ít bản lĩnh, nhưng cũng chưa từng thật sự ra tay, nó chính là Hoàng Đại Tiên trong truyền thuyết, chỉ sợ tôi không phải là đối thủ của nó.
“Mình có nên đốt đèn suốt đêm đi tìm sư phụ không nhỉ?”
Bây giờ đã là 6 giờ chiều, trời đã hơi tối, thôn Quách cách thôn Trương của chung tôi chừng 30 cây số, nếu tôi đi xe đạp thì cả đi lẫn về nhanh nhất cũng mất hai giờ, cái chính là sư phụ đi chủ trì tang lễ cho người ta, cho dù tôi có tới thì e rằng sư phụ cũng không thể bỏ việc về nhà được.
Nghề nào có quy tắc của nghề đó, người chủ trì tang lễ chỉ cần nhận việc thì không được bỏ dở giữa chừng. Nguyên nhân là vì mỗi người sẽ có một cách làm việc khác nhau, nếu làm một nửa rồi bỏ đấy thì không ai có thể tiếp nhận được hết.
Nghĩ tới đây, tôi cắn chặt răng, nghĩ thầm thôi kệ, cùng làm thì chút nữa tôi đi tìm Hổ Tử, đêm nay ngủ chung với cậu ta. Nếu con chồn kia thật sự dám đến trả thù vậy chỉ đành gặp chiêu nào phá chiêu đó.
Tôi đứng dậy đi đến dưới mái hiên, tiếp đó lấy thanh đoản đao được treo trên mái hiên xuống.
Thanh đoản đao này là bảo bối của sư phụ tôi, ông thường xuyên lôi nó ra lau chùi, còn hay nói với tôi là đây là thanh bảo đao trảm tà diệt ma, nếu là yêu ma quỷ quái bình thường, chẳng cần rút đao khỏi vỏ, chỉ cần cảm nhận được khí thế của thanh đao thôi là đủ sợ chết khϊếp phải đi đường vòng rồi.
Vào năm tôi mười tuổi, sư phụ đã treo thanh đoản đao này dưới mái hiên, từ đó về sau chuyện tôi nhìn thấy những thứ không sạch sẽ cũng ít dần.
Tôi cẩn thận quan sát đoản đao, nó dài khoảng 60 centimet, rộng bằng hai ngón tay, vỏ đạo màu đen, cảm giác lạnh lẽo, ánh lên tia sáng sắc lạnh.
Một bên thanh đao khắc hoa văn hình rồng, bên kia là phượng hoàng. Chỗ chuôi đao còn có hai chữ nho nhỏ: Trảm Linh
“Trảm Linh? Là tên của thanh đao này sao?" Tôi vuốt nhẹ thân đao, không biết vì sao, khi ngón tay tôi chạm vào, tôi như cảm nhận được thân đao hơi run lên, cảm giác giống hệt một chú mèo đang say ngủ lại bị người khác đánh thức vậy.
Trên mặt tôi hiện rõ vẻ kinh ngạc, vội đưa tay thử lại, lần này cảm giác đó không xuất hiện nữa.
Tôi lắc đầu xua tan cảm giác kỳ quái ấy đi, sau đó vào trong nhà cầm bút lông và chu sa của sư phụ lên, tiếp đó lại lấy mấy tờ giấy vàng ra bắt đầu vẽ bùa.
Từ năm tôi năm tuổi, luyện võ và vẽ bùa chính là hai môn học bắt buộc hằng ngày của tôi, mười ba năm như một, chưa ngày nào bỏ dở.
Hiện tại, tôi đã nắm giữ thuần thục cách vẽ cũng như cách sử dụng hơn trăm loại bùa chú khác nhau, mà loại bùa hiện tại tôi cần vẽ chính là bùa trừ tà, bùa đuổi yêu và bùa sát sinh.
Bùa trừ tà có tác dụng trừ tà ma, bùa đuổi yêu có tác dụng xua đuổi yêu ma quỷ quái, còn bùa sát sinh thì hơi khác một chút; trong ba loại bùa mà tôi biết vẽ, uy lực của nó tương đối lớn, có khả năng trừ yêu diệt quỷ.
Quá trình vẽ bùa cực kỳ tốn sức, nét vẽ phải liền mạch lưu loát, khi vẽ tới bùa sát sinh, trên trán tôi đã rịn một tầng mồ hôi mỏng, mà sau khi nét bút cuối cùng của bùa sát sinh kết thúc, cảm giác đè nặng chỗ l*иg ngực mới chậm rãi biến mất. Tôi ngã ngồi xuống ghế, rất lâu sau mới trở lại bình thường. Sau khi gom đủ số bùa cần dùng, tôi định đi tìm Hổ Tử ngay, nhưng cái bụng lại biểu tình “ọt ọt”, lúc này tôi mới nhớ ra từ chiều tới giờ, đừng nói là một miếng cơm, ngay cả một ngụm nước tôi cũng chưa uống.
Tôi nấu một bát mì đơn giản, sau khi ăn xong cũng đã 8 giờ tối, tôi cũng không rảnh dọn dẹp bát đĩa mà vội vàng tóm lấy đao Trảm Linh, chạy vội tới nhà Hổ Tử với tâm trạng lo lắng cực kỳ.
Nhưng mới vừa đi một nửa đường tôi đã nghe thấy tiếng huýt sáo vang lên, tiếng huýt sáo lảnh lót vang vọng không ngừng và trong lúc tiếng huýt sáo văng vẳng, tôi còn nghe thấy tiếng thét chói tai của phụ nữ.
“Là quả phụ Vương ư." Tôi sửng sốt, nhà Hổ Tử là hàng xóm với nhà quả phụ Vương, hai nhà cách nhau một bức tường đất, chẳng lẽ Hổ Tử đã xảy ra chuyện nên quả phụ Vương mới hoảng sợ tới vậy.
Nghĩ tới đây tôi lập tức chạy về phía nhà quả phụ Vương, chỉ là khi tôi bước qua cánh cổng nhà dì ấy, cảnh tượng diễn ra ở sân sau lại khiến tôi ngây ngẩn cả người.
"Dì Vương, dì đang…”
Nương theo ảnh trăng, tôi nhìn thấy một người phụ nữ đẫy đà mặc một bộ đồ ngủ mỏng tang đang đứng run bần bật trong sân, đôi mắt người phụ nữ trừng lớn, đáy mắt đầy sự hoảng sợ, một tay che miệng, tay còn lại thì chỉ về phía góc tường.
Tôi nhìn theo hướng ngón tay đang chỉ, sau khi thấy rõ cảnh tượng trong góc tôi cũng giật mình, chỉ thấy ở đó có một người không mảnh vải che thân đang ngồi xổm trong góc, tay bóp mạnh lấy cổ con chó, còn há lớn miệng cắn lên cổ con chó nữa.
“Hổ… Hổ Tử?"