Chương 47: Quan tài trống đi đêm (2)

Tôi nở nụ cười gượng gạo, nói: “Chị, chị Vương.”

“Hừ, vậy còn được, nhớ kỹ, về sau phải gọi như này, còn gọi chị là dì Vương, cẩn thận chị đánh em.” Dứt lời, cô ấy còn dứ dứ nắm tay với tôi.

Nhưng nắm tay của cô ấy quá nhỏ nhắn, trắng trẻo, hồng hào, bị đôi tay như vậy đánh lên người âu cũng là một kiểu hưởng thụ nhỉ?

“Nhanh đi đi.” Cô ấy thấy vẻ mặt xấu hổ của tôi thì khẽ đẩy tôi một chút. Tôi gật đầu, thuận thế đi ra khỏi nhà như chạy trốn.

Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, tôi không nhịn được thở một hơi nhẹ nhõm.

Người phụ nữ này thật là một yêu tinh nhỏ mê người mà. Tôi tập võ vẽ bùa từ nhỏ, tự nhận sức chịu đựng không tồi, dù vậy, chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi ở chung đã bị quả phụ Vương trêu chọc đến cõi lòng ngứa ngáy. Nếu đổi thành người bình thường, chỉ sợ đã không cầm giữ được bản thân, phạm tội từ lâu.

Tôi lắc đầu, xóa toàn bộ suy nghĩ cổ quái trong đầu đi, sau đó bước nhanh hơn, ra khỏi khoảng sân sau, thẳng đến nhà ông Lưu khờ.

Nhưng tôi vừa mới bước ra khỏi sân, bên tai bỗng vang lên tiếng “giá giá”, kèm theo đó là tiếng vó ngựa và tiếng bánh xe chuyển động trên nền đất.

Tôi quay đầu nhìn, chỉ thấy trong bóng đêm, một chiếc xe ngựa chạy về hướng nhà của quả phụ Vương.

Nhờ ánh trăng, tôi nhìn thấy người lái xe là một người đàn ông hơn sáu mươi tuổi, một tay ông ta cầm roi da, tay còn lại cầm tẩu thuốc.

Ánh lửa bập bùng nơi đầu tẩu thuốc chiếu rọi lên khuôn mặt đáng sợ của ông ta. Trong màn đêm yên tĩnh, ánh mắt âm u lạnh lẽo của ông ta tựa như dao nhỏ đoạt mạng. Trên mặt ông ta còn có một vết sẹo cực kỳ dữ tợn, vết sẹo kia kéo từ đuôi mắt trái rồi hướng xuống, lan sang má phải, hệt như một con rết bò ngang mặt ông ta, nhìn qua rất đáng sợ.

“Lưu què? Muộn như vậy ông ta đánh xe đi đâu?” Tôi nhíu mày, Lưu què là em họ của ông Lưu khờ. Hồi trẻ ông ta từng làm học đồ cho thợ mộc một thời gian, nhưng không học được bản lĩnh gì. Cộng thêm vì là dân quê, chưa trải sự đời, nên gia cụ ông ta làm ra không chỉ chất lượng kém, ngay cả tạo hình cũng không theo kịp thời đại. Sau đó ông ta dứt khoát đổi nghề, trở thành thợ đóng quan tài, lấy việc sản xuất quan tài làm kế sinh nhai.

Lúc này trên xe ngựa của Lưu què phủ một tấm vải đen, thông qua hình dáng của miếng vải, ta có thể đoán được dễ dàng thứ ông ta kéo trên xe ngựa chính là một cái quan tài.

“Hơn nửa đêm, ông ta chở quan tài đi đâu đây? Không lẽ là đưa quan tài cho người ta? Nhưng trần đời có ai hâm đến độ đêm hôm gọi người chở quan tài tới chứ?”

Kinh doanh quan tài có một quy củ, đó là không đưa quan tài trống đi đêm.

Nghĩa là quan tài nào mà không có chủ là không được kéo đi lung tung lúc tối trời.

Trên đời này có quá nhiều cô hồn dã quỷ thích lảng vảng ở dương gian. Bởi vì lòng có chấp niệm nên chúng không thể xuống âm phủ báo tin, chẳng được vào luân hồi, cũng chẳng có kiếp sau.

Chúng tựa như lục bình trôi dạt, không có nơi dừng chân nên một khi nhìn thấy một quan tài không chủ, chúng nó sẽ chen nhau xông tới, muốn nằm vào đó, chiếm quan tài làm của riêng, biến nó thành nhà âm của mình.

Dù người đặt làm quan tài không hiểu quy củ, nhưng Lưu què làm thợ quan tài cả đời, tuyệt đối không dám dễ dàng phá bỏ quy củ. Nhưng nếu vậy, tại sao ông ta lại mạo hiểm kéo quan tài đi trong đêm?

Lúc này, một tiếng “vυ"t” vang lên, là âm thanh Lưu què kéo dây cương, dừng xe ngựa trước cửa nhà quả phụ Vương, sau đó quay đầu, nhìn về phía tôi với sắc mặt âm trầm.

Ánh mắt của Lưu què lúc nhìn tôi rất lạnh, tựa như là một lưỡi dao quét ngang người tôi vậy. Hơn nữa khi ông ta nhìn tôi, trong mắt không hề có chút thân thiện nào, chỉ toàn là ác ý.

Tôi thoáng rùng mình, lập tức xoay người định rời đi, nhưng giọng nói của Lưu què lại vang lên ở sau lưng.

“Đêm hôm khuya khoắt, mày tới nhà quả phụ Vương làm gì?”

Có lẽ là do hút thuốc nhiều năm nên giọng nói của ông ta có hơi khàn, lúc này nghe không khác gì tiếng tru tréo mà cô hồn dã quỷ vẫn phát ra hàng đêm, thật sự rất dọa người.

Nghe ông ta nói vậy, bước chân của tôi lập tức dừng lại, nhíu mày nhìn ông ta rồi nói: “Tôi đến mua rượu, không được hả?”

Lưu què không chỉ là thợ đóng quan tài mà còn là một Âm Dương sư, nhưng do danh tiếng của sư phụ tôi lớn hơn, vừa biết thuật phong thủy, lại còn có thể điểm âm huyệt, nên hầu hết mọi người đều mời sư phụ tôi về giúp làm đám tang.

Điều này dẫn tới việc Lưu què thường xuyên không có việc làm. Người đời có câu cùng nghề là oan gia, mấy năm nay Lưu què vẫn luôn căm ghét sư phụ tôi. Mấy năm trước còn lén lút giở trò xấu phá sư phụ tôi, nhưng đều bị ông ấy phá giải một cách dễ dàng.

Thế nên tôi đương nhiên sẽ không thân thiện đối với ông ta, bây giờ nói chuyện với ông ta cũng bằng một giọng lạnh băng, không có một chút khách khí nào.

“Mua rượu? Chà, Trương Thiên Du, mày đừng học theo sư phụ mày chứ. ông ta hồi trẻ từng gieo họa cho không ít cô gái, giờ già rồi mới chịu dừng. tuy mày với Trương lão đạo đối xử với nhau như thầy trò, có ai hỏi là lão lại nói nhặt được mày ở ngoài đường, nhưng mấy lời này hả, ai tin thì tin chứ tao đây không tin.” Ông ta cười một tiếng đầy nham hiểm, sau đó tiếp tục ra vẻ âm trầm nói: “Theo tao đoán, mày nhất định là thằng con hoang, là “sự cố” lúc lão ta chơi bời bên ngoài mà có, còn mẹ mày là ai hả, dám chắc chỉ là một ả đàn bà nhà quê, hoặc là một mụ già đã có chồng, tóm lại…”

- Còn tiếp -