Sao lại là ông ta?
Tôi trợn tròn mắt, kinh ngạc nhìn bóng dáng vừa mới đi ngang qua, trong mắt tràn ngập vẻ khϊếp sợ.
Chú ba Lưu là con trai út của ông Lưu khờ, cũng là người đã cưỡng bức Miêu Thúy Thúy, đồng thời còn ép buộc cô ta gả cho tên cặn bã như ông ta.
Có điều, mặc dù chú ba Lưu không chuyện xấu nào không làm, là một tên ác bá đủ tư cách, nhưng tôi chưa từng nghe ai nói là ông ta có sở thích đặc biệt. Ít nhất, tính cách của ông ta khá bình thường, vì ông ta thích Miêu Thúy Thúy.
Nhưng sau đó tôi lại lắc đầu.
Có câu biết người biết mặt nhưng không biết lòng. Biết đâu một người có vẻ bình thường như chú ba Lưu, sau lưng lại là một kẻ cực kỳ biếи ŧɦái.
“Thiên Du, chú ba Lưu… muốn làm gì thế?” Hổ Tử cũng tỏ ra bất ngờ, nhỏ giọng nói: “Không phải ông ta là một kẻ biếи ŧɦái chứ? Vậy còn Miêu Thúy Thúy, cô ta…”
Sắc mặt Hổ Tử trắng bệch, trong mắt tràn ngập vẻ phức tạp, rõ ràng là đang lo lắng cho Miêu Thúy Thúy.
Tôi nhìn bao tải trên lưng chú ba Lưu rồi nhíu mày.
Vừa nhìn đã biết, mặc dù bao tải kia căng phồng nhưng dường như không hề nặng chút nào. Vả lại, thỉnh thoảng còn có một giọt chất lỏng màu nâu đen nhỏ xuống từ đáy bao tải. Sau một làn gió đêm thổi qua, tôi còn ngửi được mùi hôi thối làm cho người ta buồn nôn.
“Bao bố trên lưng ông ta chứa thi thể trong quan tài.” Sau khi nhìn thấy chất lỏng màu nâu đen kia, tôi lập tức đưa ra nhận định. Chất lỏng đó là dầu được tạo ra sau khi thi thể thối rữa, rất rõ ràng, chú ba Lưu đã bỏ thi thể trong quan tài vào bao tải.
Nhưng mà thi thể đó đã thối rữa rất nặng rồi, tại sao chú ba Lưu lại muốn trộm một thi thể thối rữa chứ?
Sao ông ta phải làm như thế?
Bóng dáng chú ba Lưu càng đi càng xa, từ từ biến mất vào trong bóng tối. Ngay lúc này, tôi lại nghe Hổ Tử lên tiếng: “Thiên Du, chúng ta đi qua đó xem thử không?”
Tôi biết Hổ Tử rất lo lắng cho Miêu Thúy Thúy, nhưng chuyện quan trọng nhất mà chúng tôi phải làm bây giờ là chôn thi thể của ông Lưu khờ. Nếu không, ngày cúng tuần đầu tiên của ông Lưu khờ vào tối nay có thể sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Tôi lắc đầu rồi nói: “Chôn ông Lưu khờ xong trước rồi nói tiếp.”
Sau khi nói xong, tôi nhìn Hổ Tử vẫn đang trừng mắt nhìn chằm chằm phương hướng mà chú ba Lưu vừa biến mất. Tôi thở dài, vỗ lên vai cậu ta rồi nói: “Đợi chôn thi thể của ông Lưu khờ xong, tao sẽ đi chung với mày đi đến nhà chú ba Lưu xem thử, được không?”
“Được.” Hổ Tử gật đầu, ngay lập tức vỗ lên vai tôi rồi cười nói: “Khổng hổ danh là anh em tốt của tao, vẫn là mày hiểu tao.”
Tôi nhìn cậu ta rồi mỉm cười, nhưng mà ngay sau đó, nụ cượi trên mặt tôi nhanh chóng đông cứng lại.
Bởi vì tôi chợt nhìn thấy, trong bụi cỏ cách chỗ này không xa, vậy mà lại có một đôi mắt màu vàng đang chăm chú nhìn hai chúng tôi.
Đó là một đôi mắt màu vàng, chứa đầy sự xấu xa. Trong bóng tối, nó giống như hai đốm lửa ma, cực kỳ sáng.
Rõ ràng là có một con chồn vàng ẩn nấp trong bụi cỏ!
Tôi giật mình, vừa muốn lên tiếng nhưng con chồn vàng đã chui vào sâu trong bụi cỏ, biến mất trong tích tắc.
“Thiên Du, mày sao vậy?” Hổ Tử nhận ra sự kỳ lạ của tôi, quay đầu nhìn thoáng qua rồi mới hỏi: “Mày nhìn cái gì đó?”
“Không, không có gì cả.” Tôi lau mồ hôi lạnh trên trán, lo lắng Hổ Tử sẽ bị dọa sợ nên tôi không kể lại chuyện này, chỉ nói: “Thời gian không còn sớm, đi thôi, mau đi chôn thi thể.”
Sau khi nói xong, tôi chui ra ngoài bụi cỏ trước rồi bước nhanh lên núi. Hổ Tử nhìn thấy tình huống này, cũng vội vàng khiêng thi thể, nhanh chân đuổi theo phía sau.
Lần này tôi bước rất nhanh, bởi vì tôi luôn có dự cảm xấu, giống như… Trong bóng tối vẫn có một cặp mắt lén lút nhìn chúng tôi.
Loại cảm giác này giống như trên lưng có một cái gai, da gà nổi đầy người. Cảm giác bất an dần lớn lên trong lòng tôi.
Cách phần mộ của ông Lưu khờ không xa, tôi và Hổ Tử gặp lại con chồn vàng trong bụi cỏ khi nãy. Như vậy có phải chứng tỏ, phía sau núi là hang ổ của đàn chồn vàng hay không, ngay khi hai chúng tôi vừa bước vào phía sau núi, đàn chồn vàng kia đã bắt đầu chú ý đến bọn tôi?
Nếu đúng là như vậy, có nghĩa là tôi và Hổ Tử đã tự đóng gói chính mình, sau đó còn vui vẻ tự dâng tới đến cửa cho đàn chồn vàng?
Trong lòng tôi chợt có suy nghĩ muốn bỏ cuộc giữa đường, nhưng mà phần mộ của ông Lưu khờ ngay trước mắt, nếu bây giờ quay về, ngày mai đã là ngày cúng tuần đầu tiên của ông ta, người nhà đến đốt vàng mã lại phát hiện không có thi thể, chắc chắn trong thôn sẽ xảy ra một trận ồn ào. Đến lúc đó, nếu bọn họ phát hiện thi thể đang ở trong tay tôi và Hổ Tử, vậy thì không thể nào giải thích rõ ràng được rồi.
Vả lại, chuyện này chưa phải là quan trọng, chủ yếu là nếu đêm nay không chôn ông Lưu khờ, vậy thì tối mai chắc chắn sẽ có chuyện xảy ra. Hậu quả không đơn giản chỉ là bị người nhà họ Lưu làm ầm ĩ, mà còn có thể xảy ra án mạng.
Vừa nghĩ đến đây tôi đành cắn chặt răng, tự thuyết phục bản thân trong lòng rằng đến được đây thì đã an toàn. Hơn nữa, cũng sắp đến nơi rồi, có đạo lý nào lại quay về.
“Thiên Du, Thiên Du, mày đi chậm một chút.” Hổ Tử bị sai vác thi thể đi phía sau, cậu ta thở hổn hển đuổi theo.
Khoảng năm phút sau, cuối cùng tôi và Hổ Tử cũng đến trước phần mộ của ông Lưu khờ.
Vừa đến nơi, tôi đã nhìn thấy phần mộ của ông ta bị đào bới, quan tài bằng gỗ lộ ra ngoài. Chỉ là ở dưới đáy quan tài có một cái hang, rất rõ ràng, chắc chắn chuyện này là do chồn vàng gây ra.
Hai người chúng tôi không biết phải nói gì, ba chân bốn cẳng đặt thi thể của ông Lưu khờ vào trong quan tài thật ngay ngắn rồi đậy nắp lại. Tôi chắp hai tay thành hình chữ thập, đứng trước quan tài thì thầm vài câu.
“Sư phụ tôi vẫn luôn gọi chú là anh Lưu, vậy Thiên Du cả gan gọi chú một tiếng chú Lưu. Chú Lưu, chú sống đến tám mươi tuổi, ở thôn này của chúng ta đã được xem là người sống thọ, gọi một tiếng hỉ tang* cũng không quá đáng. Trước khi chết chú cũng không phải chịu khổ, xem như ra đi một cách thanh thản. Mặc dù sau khi mất, thi thể bị chồn vàng phá hoại, nhưng Thiên Du đã sửa lại giúp chú. Xin chú không cần phải lưu luyến, có câu cát bụi về với cát bụi, đất lại về với đất. Nếu tuổi thọ của chú Lưu đã hết, như vậy thì ngày thất đầu vừa qua, mong chú hãy mau bước vào luân hồi, đầu thai kiếp khác.”
Sau khi nói xong, tôi cúi lạy trước quan tài bằng gỗ của ông Lưu khờ rồi vung tay ra hiệu cho Hổ Tử: “Lấp đất.”
Cậu ta gật đầu, nhanh chóng giơ xẻng, hất từng xẻng đất vào trong phần mộ để lấp đầy nó. Còn tôi thì thò tay vào trong túi, nắm chặt tấm bùa sát sinh cuối cùng, nhìn loạn khắp nơi.
“Thiên Du, tao không làm nổi nữa, mày lại đây đào một lát đi.” Cả người Hổ Tử đổ đầy mồ hôi, chống xẻng xuống, đứng thở hổn hển rồi nói: “ĐM, chuyện dơ bẩn hay mệt nhọc gì cũng giao cho tao, tao chịu hết nổi rồi.”
Vốn dĩ Hỗ Tử đã bị chồn vàng dày vò một trận, lúc tỉnh lại còn suýt chút nữa bị nó thắt cổ chết, lúc sau còn vác thi thể của ông Lưu khờ leo núi, đoạn đường này đã sớm mệt đến mức không chịu nổi. Hiện tại cả người cậu ta mồ hôi tuôn như mưa, làm cho quần áo ướt đẫm vì phải dùng xẻng đào đất.
Tôi nhận lấy cây xẻng, không nói hai lời, nhanh chóng giơ xẻng, tiếp tục lấp đất vào trong phần mộ.
Khoảng mười phút sau, cuối cùng cũng lấp đầy phần mộ. Sau đó, tôi lại mất khoảng năm phút để đắp đất thành một ngôi mộ nhỏ.
Sau Khi làm xong tất cả, tôi cũng mệt bở hơi tai. Tôi lau mồ hôi trên trán rồi nói với Hổ Tử: “Chúng ta đi.”
Gần như cùng lúc tôi vừa nói dứt cậu, tôi đã sửng sốt mà há miệng thật to.
Trong khoảnh khắc, tôi chỉ cảm thấy cổ họng bị nghẹn, ngay cả hơi thở cũng không thông suốt, giống như bị ai đó bóp cổ vậy.
Mồ hôi lạnh “lã chã” chảy xuống, cảm giác sợ hãi nhanh chóng tăng lên, lan truyền khắp cơ thể tôi.
“Thiên Du, chúng ta, hình như chúng ta… không di chuyển được.” Hổ Tử cũng lắp ba lắp bắp, trong mắt tràn ngập sợ hãi.
Tôi không nói gì, chỉ là lộ ra vẻ mặt sợ hãi, nuốt một ngụm nước bọt rồi nắm chặt cây xẻng trong tay.
Tôi nhìn thấy xung quanh chúng tôi không biết từ khi nào đã xuất hiện rất nhiều cặp mắt màu vàng phát sáng, những đôi mắt chen chúc với nhau, chỉ thấy một mảng rậm rạp, căn bản là không thể đếm được có bao nhiêu cặp mắt.
Mà chủ nhân của mỗi đôi mắt màu vàng ấy chính là một con chồn vàng.
Không biết từ lúc nào, hai chúng tôi đã bị chồn vàng bao vây.
Trong lòng tôi trầm xuống, tôi hiểu rằng lần này bọn tôi xem như là dê vào miệng cọp.
(*) Hỷ tang: ở Trung Quốc, nếu người quá cố có cuộc sống đầy đủ, người thân sum vầy và qua đời khi sống thọ 80-90 tuổi thì tang lễ này cũng được xem là một chuyện vui.
- Còn tiếp -