Chương 25: Liều mạng chạy trốn (1)

Nhìn thấy nơi đâu đều lít nhít đám chồn vàng, tim của tôi gần như chìm xuống đáy vực, trong lòng tự nhủ lần này là do tôi sơ suất. Nếu sớm biết là vậy, dù có bị người nhà họ Lưu mắng qua mắng lại thế nào, cùng lắm thì tôi và Hổ Tử cũng chỉ bị đánh một trận, ít nhất cũng không chết được.

Bây giờ bị nhiều chồn vàng quây quanh như vậy, chỉ e Hổ Tử và tôi khó mà giữ được mạng!

Tuy vậy, đám chồn vàng này vốn từ đâu chạy đến, tại sao trước đó tôi lại không nghe thấy tiếng động gì?

Liệu có lẽ nào hang ổ của lũ chồn vàng này lại nằm ngay dưới chân chúng ta?

"Thiên Du, bây giờ tụi mình phải làm sao đây?" Khuôn mặt của Hổ Tử tràn đầy lo lắng, cậu ta lùi sang bên cạnh tôi, giọng nói run rẩy: "Hay là… chúng ta chia nhau ra chạy?"

"Không được." Tôi lắc đầu. Chồn vàng ở đây quá nhiều, nếu phân chia trước sau ra chạy sẽ bị chúng đánh phá, không khác gì tự tìm đường chết.

"Vậy chúng ta biết làm thế nào đây?" Lúc trước Hổ Tử suýt chút nữa đã chết dưới tay chồn vàng, trong lòng cậu ta đã bị chồn vàng ám ảnh. Bây giờ phải nhìn thấy nhiều chồn vàng như vậy, sắc mặt cậu ta đã sợ đến trắng bệch, trong mắt tràn đầy hoảng sợ. Nếu như lúc này không có tôi ở đây, chỉ sợ cậu ta đã bị dọa tè ra quần rồi.

Tôi hít sâu một hơi, rồi nghiến răng, cầm chặt cuốc sắt trong tay, nói: "Sợ cái gì mà sợ, chỉ là một lũ súc vật mà thôi, lại có thể mạnh mẽ đến mức lật ngược cả bầu trời sao? Tao không tin đâu."

"Vậy… mày định đấu với chúng nó sao?" Hổ Tử nhìn tôi một cái, nhưng câu nói tiếp theo của tôi khiến Hổ Tử giật cả mình, ngay lập tức sững sờ tại chỗ.

“Đánh cái đầu mày, chạy đi!”

Gần như ngay sau khi nói ra từ “đánh”, tôi lập tức cầm cuốc sắt chạy vụt về phía có ít chồn hơn. Khi chữ “chạy” vừa nói xong, tôi vung cuốc lao vào giữa đám chồn vàng.

“Chít chít…”

Hành động này của tôi không chỉ Hổ Tử chưa lường trước được, lũ chồn vàng này tất nhiên cũng không nghĩ đến, lập tức chạy loạn cả lên, một bên hét lên âm thanh quái lạ, bên lại chạy trốn khắp nơi. Tôi thấy vậy thì mừng quá, vội vàng la lớn: "Còn sững sờ ở đó làm gì, chạy theo tao mau."

"Ừm ừm." Hổ tử bây giờ mới bình tĩnh lại, nhanh chóng chạy về phía tôi, vừa chạy vừa nói: "Mẹ kiếp, mày ghê gớm thật đấy. Không chỉ lũ chồn vàng kia thôi đâu, ông đây cũng suýt chút nữa bị mày lừa rồi, nhưng mà tao biết thủ đoạn này của anh. Ở trong binh pháp, cái này gọi là binh bất yếm trá, trong ba mươi sáu kế thì được xem là chiến lược tốt nhất. Nhưng mà Thiên Du à, sao mày không cùng sư phụ anh học đạo thuật, mà lại thích binh pháp?"

"Đừng nói nhảm nữa, chạy đi." Tôi mắng cậu ta một cái, đầu cũng không thèm ngoảnh lại.

Hai người chúng tôi chạy rất nhanh, chỉ trong nháy mắt đã chạy ra ngoài hơn mười thước. Lúc này lũ chồn lông vàng cũng phản ứng lại, chúng nghe thấy một tiếng kêu quái gở từ trong bóng tối truyền đến, mà khi âm thanh kỳ quái này phát ra, lũ chồn lông vàng vốn bị tôi dọa đến hoảng sợ chạy loạn khắp nơi liền như đã nhận được mệnh lệnh nào đó, lập tức không chạy loạn nữa, mà một bên phát ra âm thanh “chít chít” quái lạ, một bên lao vào đuổi theo tôi và Hổ Tử.

"Thiên Du, mày chạy chậm chút đi, mày đã đồng ý nhường tao chạy trước cơ mà, chờ tao chút coi nào."

Tôi chạy đi rất nhanh, nhưng rõ ràng Hổ Tử sẽ chạy chậm hơn nhiều. Tôi nghe xong thầm chửi rủa một tiếng, lập tức chạy chậm lại, nhưng lúc này lại nghe Hổ Tử mắng: "Ôi đệt."

Cậu ta vừa mắng xong, Hổ Tử liền loạng choạng ngã xuống đất. Tôi bàng hoàng quay lại nhìn, thì ra một con chồn vàng đã bám lên cẳng chân của Hổ Tử, bây giờ đang nhe răng cắn xé bắp chân của cậu ta.

Đám chồn lông vàng còn lại cũng đã đuổi kịp, men theo chân Hổ Tử leo lên người. Một bên cậu ta quát mắng, bên còn lại bị đám chồn vàng quấn lấy.

"Mẹ mày." Tôi mắng, lập tức cầm cuốc sắt đi vòng vèo mà quay về, đến trước mặt Hổ Tử rồi tàn nhẫn vung mạnh cuốc sắt, đánh thẳng một con chồn vàng bay ra ngoài.

Tôi dùng hết sạch mười phần sức lực để đánh, mạnh đến nỗi có thể nghe thấy một tiếng “ầm” vang dội, ngay sau đó máu bắn tung tóe, con chồn vàng bị tôi đánh thậm chí còn không thể hét nổi, sức đánh mạnh đến mức não bay khỏi đầu.

Nếu là tôi trước kia, tôi còn có thể e ngại chúng nó vì không muốn mọi chuyện trở nên tệ hơn, cũng sẽ không dễ dàng tổn thương đến tính mạng chúng nó như vậy.

Nhưng bây giờ, lũ chồn vàng này rõ ràng muốn gϊếŧ chết cả tôi lẫn Hổ Tử. Nếu tôi tha cho chúng nó, vậy thì khác nào đang muốn chết?

Tôi lần lượt vung cuốc sắt, đánh bay toàn bộ chồn lông vàng đang bám trên người Hổ Tử. Chỉ mới có vài giây ngắn ngủi, đã có gần như năm, sáu con chồn vàng chết dưới cuốc sắt.

Nhưng cái chết không làm đám chồn lông vàng có chút sợ hãi, mà càng làm cho chúng hung dữ hơn. Đám chồn vàng hằn học trừng cặp mắt vàng cam nhìn vào tôi, lập tức lại kêu lên tiếng “chít chít” kỳ dị, rồi xông thẳng vào tôi.

"Mau đứng lên, mày chạy trước đi." Tôi vừa vung xẻng đánh đám chồn lông vàng đang đến gần, vừa quát lên với Hổ Tử. Cậu ta nghe xong vội vàng đứng dậy, nhưng vừa chạy chưa được mấy bước lại ngã nhào xuống mặt đất.

Tôi quay đầu lại thì thấy Hổ Tử đang ôm lấy chân, miệng hít vào một hơi khí lạnh. Cẳng chân của cậu ta đã bị cắn đến mức máu thịt trộn lẫn, ở bắp chân bị xé ra một mảng thịt lớn, máu chảy đầm đìa, màu máu đỏ tươi cùng thịt cuộn lại với nhau, rất kinh người.

Đám chồn vàng này cũng quá hung ác rồi, chỉ vừa đυ.ng độ đã xé nát một khối thịt. Nếu tôi không quay lại kịp, chỉ e trên người Hổ Tử bây giờ đã không còn một mảnh thịt.

Tôi cũng trở nên tàn nhẫn hơn, cuốc sắt trong tay vung đến mức một ngọn gió cũng không thể lọt qua, trong chốc lát tiếng kêu "chít chít" kỳ quái liên tiếp vang lên, cũng không biết được đã có bao nhiêu chồn vàng bị tôi đánh chết. Tôi chỉ biết rằng dưới chân tôi, xác chồn vàng đã chất thành đống.

Tôi của bây giờ, cũng giống như một vị tướng quân lớn thời cổ đại tay cầm ngọn giáo, dù cho tôi một thân một mình lẻ loi, dù giặc thù có vạn quân ngàn mã, tôi cũng không lùi một bước, rất có cảm giác một người giữ ải, muôn người khôn qua.

Đã theo sư phụ học hành nhiều năm, tôi vẫn chưa thật sự phát huy hết khả năng đánh đấm của mình. Bây giờ dùng hết sức thực thi, lại cảm giác vô cùng thích thú.