Chương 2

“Thưa thầy cô đáng kính, các bạn học yêu quý, có thể đứng ở đây là vinh hạnh của em. Chúng ta đều tin rằng mình có tương lai rạng rỡ, có thể tạo ra nhiều thành tựu to lớn. Khi chúng ta rời trường, trường vẫn sẽ vì tên chúng ta mà tự hào.”

Vẻ mặt Lục Gia Dương bình thản, con ngươi hẹp dài sâu sắc co lại, gương mặt hắn khi không có biểu cảm gì trông xa cách vô cùng.

“Hôm nay là một ngày ánh mặt trời xán lạn, em muốn nói với mọi người, dù có ở trong hoàn cảnh tối tăm đi chăng nữa, cũng vĩnh viễn không sống như nước chảy bèo trôi*. Quý trọng thời gian, yêu người bên cạnh, vì sự nghiệp mà phấn đấu, biến cuộc đời như một giấc mơ vĩnh hằng.”

*Sống không có mục đích, lý tưởng

Thấy Tiết Miên không quan tâm đến mình, Cung Lãng hơi bất mãn mà siết chặt eo y. Tiết Miên chậm rãi liếc gã một cái: “Chẳng phải anh sẽ đi du học à? Làm sao cưới tôi được?”

Đuôi mắt Tiết Miên là mắt hồ ly, vừa dài vừa cong nhếch lên, quanh mắt còn có chút ít ánh hoa đào. Cung Lãng bị y nhìn như vậy lập tức nhũn hết người ra, giọng nói cũng bắt đầu khàn khàn: “Cưới chứ, sao mà không cưới được? Không cưới em tôi chết luôn cho xem.”

Đúng lúc này Lục Gia Dương trên đài kết thúc diễn văn, tiếng vỗ tay như sấm, không ít sinh viên dồn dập cởi đồng phục cử nhân ra quăng lên trời. Cung Lãng nở nụ cười xấu xa với y, rồi không đợi Tiết Miên phản ứng lại, đối phương đã bế cả người y lên. Cung Lãng là Alpha, ôm một Omega lên dễ như ăn cháo.

“Hôn một cái! Hôn một cái!”

“Yêu nhau đi! Yêu nhau đi!”

“Yêu cục cứt,” Cung Lãng quát bên kia: “Ông đây với Tiết Miên còn muốn cùng nắm tay nhau đi vào cung điện hôn nhân đó.”

Nghe gã nói như vậy, Tiết Miên cười cười với gã, y chủ động đưa đầu đến gần nam sinh cao lớn, như là hạnh phúc vì lời nói của gã mà dán môi mình vào miệng Cung Lãng. Ánh mắt Cung Lãng vui vẻ, giữa lúc nước bọt quấn quýt, gã cảm nhận được pheromone say lòng người của Tiết Miên, không nhịn được mà đưa đầu lưỡi vào sâu thêm.

Tiết Miên rất phối hợp mà mở miệng, khi kết thúc nụ hôn Cung Lãng còn liếʍ một chút bên môi y. Bình thường ở sau lưng, Tiết Miên luôn bị trêu đùa gọi là hoa khôi của đại học A. Hiện giờ trên mặt mỹ nhân lại có hai sắc thái đối lập mãnh liệt, đôi con ngươi nhạt màu, nhưng môi lại đỏ sậm đẹp đẽ, không ít Alpha ở cạnh đó nhìn dáng dấp của Tiết Miên mà nuốt nước miếng.

Lúc tách ra Cung Lãng hỏi: “Sao hôm nay lại chủ động thế?”

“Tôi vẫn luôn chủ động mà,” Tiết Miên nói: “Chủ động quá tôi sợ làm sợ anh.”

Y thản nhiên cười, nhưng chỉ có bản thân Tiết Miên biết rằng chán ghét trong mắt y vào lúc Cung Lãng luồn đầu lưỡi vào làm loạn đã sắp không che giấu được.

Thấy bọn họ hôn nhau, tiếng rít gào ở hiện trường lập tức nổi lên bốn phía.

“Lão Cung làm tốt lắm!”

Có người nảy lên ý xấu: “Tiết Miên mau gọi chồng đi!”*

*Lão Cung và lão công (chồng) đồng âm

“Gọi chồng! Gọi chồng!”

Cung Lãng: “Gọi chồng đi?”

Tiết Miên: “Lão công công*, anh bị ngu hả?”

*Cách gọi thái giám

Cung Lãng bị y đánh trống lảng cũng không tức giận. Gã nhìn Tiết Miên, trong mắt tràn đầy tình yêu.

Lúc này có người tổ chức đi tɧác ɭoạи ở quán bar tối nay, Cung Lãng muốn đi, Tiết Miên vốn thích xem náo nhiệt cũng phải đi.

“Lục Gia Dương,” Tiết Miên thuận miệng hỏi người đã xuống dưới sân khấu: “Cậu đi không?”