Chương 10

Vương Nhất Bác đứng yên ở đó, trái tim đập thình thịch.

Tiêu Chiến đang mời mình, cùng anh, ngủ trên một chiếc giường sao.

Ngày hôm qua tốt xấu gì cũng là một người trên giường một người dưới đất, bây giờ....... Chung giường chung gối, có bao nhiêu ngại ngùng.

".........?" Vương Nhất Bác ngây ngẩn cả người.

"Thật sự ủy khuất em rồi, giường anh không rộng lắm, hai chúng ta ngủ, có thể sẽ không xoay người được, em không sao chứ?" Tiêu Chiến ném chăn lên giường.

"Ý của anh là chúng ta đắp chung một cái chăn?" Vương Nhất Bác chưa từ bỏ ý định.

Tiêu Chiến gật gật đầu, bắt đầu mở chăn ra, "Hết cách rồi, vì để không bị phát hiện, cũng chỉ có thể đối phó như vậy thôi."

Có thể ngủ chung một cái chăn à, Vương Nhất Bác nghĩ.

Có điều lại nghĩ đến quan hệ người yêu giả của hai người, cùng với thời gian quen nhau chắc khoảng ba tháng mà thôi, nếu mà là thích, chắc chỉ là nhất thời, Vương Nhất Bác vẫn nuốt lời nói xuống.

Hai người đắp chăn xong, cũng không tắt đèn, cả hai đều nhìn chằm chằm trần nhà, nghe tiếng hít thở của đối phương, không nói chuyện.

"Chật không?" Tiêu Chiến quay đầu hỏi.

Vương Nhất Bác cố gắng ló đầu ra, "Cũng ổn, anh lạnh không?"

"Không lạnh." Tiêu Chiến đưa tay ra tắt đèn.

Trong bóng đêm, chỉ có tiếng sột soạt phát ra từ chăn.

"Vương Nhất Bác."

"Ơi?"

"Ngày mai....... Phải đi gặp cô chú, em có phiền không?"

"Không."

"Không thật sao?"

"......... Bởi vì anh dùng tiền mua em mà."

Nội tâm Vương Nhất Bác: Không phải, chuyện liên quan đến anh sao mà phiền được.

"Ngày mai thấy ai gọi cái gì, em cứ gọi theo anh là được rồi, dù sao cũng là bạn trai anh."

"Ừ."

Là bạn trai anh, là giả, sẽ cố gắng biến thành thật.

.

.

.

Bữa cơm ngày hôm sau là ở một quán lẩu, chọn một phòng lớn, lúc nhà Tiêu Chiến đến thì mọi người hầu như đều đã đến đầy đủ cả rồi.

Người hằng năm cứ luôn khoe khoang việc cô con gái mình tìm được đối tượng không tồi thì năm nay vẫn trưng nguyên bộ mặt như vậy, bây giờ lại phát hiện ra Vương Nhất Bác nắm tay Tiêu Chiến.

"Đây là?" Ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm vào bốn người.

Mẹ Tiêu Chiến vô cùng vui vẻ kéo tay Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến gọi một tiếng, Vương Nhất Bác cũng gọi theo.

"Bạn trai của Chiến Chiến nhà chúng tôi." Mẹ lần đầu tiên cảm thấy mình có thể thẳng lưng ưỡn ngực.

Đương nhiên, mọi người ở đây đều không ngờ đến, Tiêu Chiến trước kia không chịu đi xem mắt, hai tháng trước còn vì một đối tượng mà cãi nhau với mẹ, thế mà hôm nay lại dẫn người đến đây.

Dẫn về thì thôi đi, bộ dạng còn đặc biệt dễ nhìn, khí chất đều bất đồng với những người ở đây, cùng đứng một chỗ với Tiêu Chiến, trong mắt chỉ có Tiêu Chiến, hai người vô cùng đẹp đôi.

Mọi người ngồi xuống.

"Ồ, Tiêu Chiến à, cũng chịu dẫn bạn trai về rồi hả."

"Mợ." Tiêu Chiến quay lại, chào một tiếng.

"Chào mợ ạ." Vương Nhất Bác cũng cười gọi theo.

"Xin chào xin chào." Mợ vỗ vỗ bả vai Vương Nhất Bác, "Đúng là không ngờ, còn tưởng năm nay một mình Tiêu Chiến về, không nghĩ đến còn dẫn về một đối tượng tốt như vậy."

"Mấy người còn nói Chiến Chiến nhà tôi không tìm được đối tượng thích hợp hả, tôi cũng không ngờ là tìm được một người tốt như thế, thảo nào trước kia ép đi xem mắt mới không vui vẻ gì, thế mà cũng không nói với tôi." Mẹ Tiêu Chiến làm bộ, tưởng là ghét bỏ, nhưng lại là ngầm khoe.

"Tốt, rất tốt." Mợ nhìn Vương Nhất Bác, thầm nghĩ con gái nhà mình sao không tìm thấy được đối tượng tốt như vậy.

Sau đó lại có người đến chào hỏi, hơn phân nửa là thăm dò Vương Nhất Bác. Lúc đầu nghe Vương Nhất Bác nhỏ hơn Tiêu Chiến sáu tuổi thì vẫn còn nghi ngờ, cuối cùng lại nghe Vương Nhất Bác còn trẻ đã được làm trưởng phòng quản lý, không thể không phục, muốn khoe khoang gì đi nữa thì cũng không nói ra lời.

Thấy Vương Nhất Bác cứ có người đến hỏi là miệng lại ngọt xớt đáp lại, rượu đến cũng không khách khí mà một hơi cạn sạch, mẹ Tiêu Chiến ở một bên vui vẻ, lại có chút lo lắng vì Vương Nhất Bác uống nhiều rượu.

Trái ngược với ba Tiêu Chiến, ở bên cạnh rót rượu, người này hóa ra cũng biết uống, phải tìm cơ hội thử tửu lượng của cậu mới được.

Rất nhanh sau đó liền ăn cơm.

Nước lẩu vừa được đổ vào nồi Vương Nhất Bác liền sợ, một câu không nói, không ngừng uống nước ngọt.

Tiêu Chiến ở một bên thấy dáng vẻ của Vương Nhất Bác, biết cậu lo lắng, ngoắc tay hỏi phục vụ lấy một cốc nước.

Sau khi lẩu sôi, Vương Nhất Bác ăn mấy miếng đã có chút chịu không được, Tiêu Chiến đều gắp thức ăn trong bát Vương Nhất Bác nhúng qua nước sôi, lại hỏi phục vụ thêm nước lạnh, toàn bộ đều để chăm sóc cái dạ dày của Vương Nhất Bác, đồ uống lạnh thì giải cay, nhưng lại sợ Vương Nhất Bác uống nước lạnh sẽ đau bụng. Thật sự rất bận tâm.

"Anh đừng để ý đến em." Vương Nhất Bác ghé vào bên tai Tiêu Chiến nói.

"Không sao." Tiêu Chiến gắp đồ ăn.

"Anh ăn nhiều vào, nếu không tối sẽ đói đó."

Thấy cặp chồng chồng ngồi bên cạnh ghé tai nhau thì thầm to nhỏ, lại thấy Tiêu Chiến vội gắp thức ăn nhúng qua nước mới thả vào bát Vương Nhất Bác, ba mẹ đều cười thầm.

Bữa cơm này diễn ra trong mấy tiếng đồng hồ, trò chuyện, ăn cơm, chuyện trong nhà, có gì muốn nói mọi người đều nói ra hết, có rất nhiều điều cần tâm sự.

Sau khi hai người về nhà thì tắm rửa rồi mới vào phòng, cảm thấy bữa ăn này so với việc ra ngoài chơi còn mệt hơn. Mẹ Tiêu biết Vương Nhất Bác phải ứng phó với nhiều người, dặn dò cậu nghỉ ngơi sớm một chút, lại nhắc Tiêu Chiến nhớ ngày mai dậy sớm đi thăm bà, sau đó không quản hai người nữa.

Tiêu Chiến tắm xong là liền lên giường, lúc đó Vương Nhất Bác đã tựa đầu vào giường nghịch điện thoại, hai người cùng ngồi một lát, Tiêu thở dài.

"Mệt?" Vương Nhất Bác quay đầu nhìn Tiêu Chiến.

"Vẫn ổn." Tiêu Chiến xoa xoa cổ, "Còn em?"

"Em cũng vậy."

"Em có cảm thấy họ hàng nhà anh phiền không? Có điều thật sự hết cách rồi, muốn về ăn tết là lại như thế đó."

Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến thở dài, "Cũng được mà, có thể qua hai năm nữa nhà em cũng thế, đừng để bụng."

"Anh cảm giác anh trước kia, hình như thật sự không bài xích việc hẹn hò, hoặc là kết hôn, nhưng không biết vì sao, chính là dần dần, cứ qua một năm là người trong nhà càng sốt ruột, anh còn không biết sốt ruột cái gì cơ. Mẹ anh cũng thế, luôn giới thiệu đối tượng cho anh, mà toàn là người đâu đâu ấy, muốn ngất." Tiêu Chiến lắc đầu.

"Cho nên anh bây giờ, bài xích việc kết hôn sao?"

"Tạm ổn, không tính là bài xích, chỉ là có đôi khi nhắc đến chuyện này thì hơi phiền thôi."

"Cho nên, anh đã gặp qua người mà mình muốn kết hôn chưa?" Vương Nhất Bác chờ mong đáp án.

"Người mình muốn kết hôn........" Tiêu Chiến lặp đi lặp lại câu nói này, trong đầu không hiểu sao lại hiện lên tên của Vương Nhất Bác.

Thấy Tiêu Chiến mãi không trả lời, Vương Nhất Bác lại nói tiếp, "Chưa gặp cũng bình thường, dù sao tình hình bây giờ, có hay không thì cũng........."

"Có rồi, có thể tính là có."

Tiêu Chiến thình lình trả lời khiến Vương Nhất Bác có chút trở tay không kịp.

Có thể tính là có? Là ý gì?

"Có à, vậy thì tốt........." Vương Nhất Bác gật gật đầu.

Sau đó hai người không nói gì nữa.

.

.

.

Buổi sáng ngày hôm sau, sau khi ăn bữa sáng xong, bốn người cùng nhau đi thăm bà Tiêu Chiến.

Bà ở nhà cô, cô không giống như họ hàng khác, vẫn luôn hỏi chuyện của Tiêu Chiến, từ nhỏ đã rất thích Tiêu Chiến rồi, cảm thấy không tìm được đối tượng, hoặc là lúc nào thì tìm, đều là chuyện của riêng Tiêu Chiến.

Lần này Tiêu Chiến lại dẫn người theo đi thăm bà, cô cũng rất vui vẻ, không hề giống họ hàng khác lôi kéo Vương Nhất Bác hỏi đông hỏi tây, chỉ đơn giản chào hỏi hai câu, liền cùng ba Tiêu Chiến vào phòng bếp nhặt rau.

"Bà, bà xem, lần này con dẫn người về rồi." Tiêu Chiến ngồi xuống ghế trước mặt bà, kéo cả Vương Nhất Bác ngồi xuống.

"Chào bà ạ!" Vương Nhất Bác cũng gọi một tiếng.

Bà nghe thấy Tiêu Chiến gọi mình, phản ứng chậm chạp, ngẩng đầu, mở to hai mắt, nhìn người phía đối diện.

"Chiến Chiến." Bà gật đầu.

"Bà." Tiêu Chiến cười tủm tỉm.

"Đây là....... Bảo bảo!" Nhìn thấy vẻ mặt nhu thuận của Vương Nhất Bác, bà rất thích.

"Bảo bảo?" Vương Nhất Bác hướng về phía Tiêu Chiến.

"Bà rất thích em, nên mới gọi em là bảo bảo."

"Bảo bảo........... Mấy tuổi rồi?" Bà lao lực muốn với tới tay Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác đưa tay ra nắm lấy tay bà, "Hơn hai mươi tuổi rồi ạ, là đại bảo bảo."

Bà muốn đưa tay sờ đầu Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác ngoan ngoãn cúi thấp đầu xuống.

"Bảo bảo ngoan." Bà cười cười.

Người trong nhà thấy bà hiếm lắm mới cười như vậy, cũng cười theo.

Bà cười với Vương Nhất Bác, cười xong lại cầm lấy tay Vương Nhất Bác, dùng tay còn lại nắm lấy tay Tiêu Chiến, đặt tay Tiêu Chiến vào lòng bàn tay Vương Nhất Bác.

"Chờ một chút." Bà lục túi tìm gì đó.

"?" Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến lắc đầu, cũng không biết bà muốn làm gì.

Bà chậm rãi lấy ra một cái chìa khóa, làm bằng vàng.

Bà đặt khóa vào tay Tiêu Chiến, lại dịch qua đặt lên tay Vương Nhất Bác. Để ngón tay của hai người tạo thành hình chữ thập.

Làm xong động tác này, bà rất vui vẻ.

"Khóa lại."

"Hả?" Tiêu Chiến theo bản năng hô lên.

Bà cười cười nói.

"Chiến cùng bảo bảo của nó, khóa lại, cả đời khóa lại cùng một chỗ, ha ha."

TBC

_____________

Đáng iuuuu