Chương 9

Vương Nhất Bác nói xong thì trong phòng yên lặng.

Tiêu Chiến nhìn quần áo ở trong tay, giống như có thể nhìn thủng một lỗ trên đó vậy.

"Không sao." Tiêu Chiến làm bộ như mình không để ý, "Dù sao cũng không làm cái gì, cùng nhau ngủ thì cùng nhau ngủ đi! Vậy hành lý của em có thể đặt ở cạnh bàn, chỗ đó trống."

Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến vẻ mặt bình thường mà tiếp nhận đồ đạc, trong lòng bán tín bán nghi, chính mình cũng chỉ nói đùa là cùng nhau ngủ, vốn tưởng rằng Tiêu Chiến sẽ phản đối, kết quả Tiêu Chiến không phản ứng gì cả.

Vương Nhất Bác bắt đầu hoài nghi có phải mình bỏ lỡ một lần động tâm của Tiêu Chiến rồi hay không.

Hai người thu dọn đồ xong thì ra ngoài cùng ba mẹ Tiêu xem TV ăn hoa quả, xem được một lúc thì Tiêu Chiến nói muốn đi tắm, đi vào phòng lấy quần áo.

Nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm vang lên, mẹ Tiêu Chiến lại nói chuyện với Vương Nhất Bác.

"Tiêu Chiến nhà chúng ta, buổi tối tướng ngủ không ngoan, trong khoảng thời gian này vất vả cho con rồi Tiểu Vương." Mẹ Tiêu Chiến vẻ mặt "Dì hiểu mà" nhìn Vương Nhất Bác.

"A?" Vương Nhất Bác phản ứng lại, "À, cái đó, không sao ạ."

Vừa nghe thấy Vương Nhất Bác không phản bác, nghĩ thầm hẳn là hai người thường xuyên ngủ cùng nhau rồi, mẹ Tiêu Chiến lại càng thêm vui vẻ.

"Con cũng đừng chiều nó quá, mùa đông ấy, hai đứa cùng chung chăn giường, sao để nó kéo hết chăn đi được, đúng không, con cũng chú ý bản thân mình đừng để bị cảm lạnh."

"Không có đâu, ngủ...... Rất ngon ạ!" Vương Nhất Bác có chút đổ mồ hôi, không ngừng gật đầu.

"Ngủ ngon là được rồi." Mẹ Tiêu nhìn Vương Nhất Bác ngoan ngoãn ngồi một bên thì rất vừa lòng.

Đợi đến khi Tiêu Chiến đi ra, Vương Nhất Bác mới đi tắm.

"Vừa rồi chưa nói gì chứ?" Tiêu Chiến đút tay trong túi áo ngủ, nhìn mẹ.

"Không có." Mẹ một bên gọt táo, một bên xem TV.

Tiêu Chiến nháy mắt với ba, hỏi ba xem có đúng như vậy không, ba vẻ mắt nhu thuận lắc lắc đầu.

Tiêu Chiến lúc này mới yên tâm ngồi xem TV.

Vương Nhất Bác tắm xong đi ra, ngồi bên cạnh Tiêu Chiến, mẹ đưa cho Vương Nhất Bác chút hoa quả, Vương Nhất Bác dạ một tiếng, cúi đầu bóc vỏ quýt, miếng đầu tiên đút cho Tiêu Chiến ăn.

Tiêu Chiến cũng không cự tuyệt, cứ thế há miệng ra, nhận lấy miếng quýt nhai nhai.

Mẹ liếc mắt nhìn thấy, khuỷu tay chọc chọc ba Tiêu, cùng ông cười trộm.

.

.

.

Hai người chúc ba mẹ ngủ ngon, sau đó thì về phòng ngủ.

"..........." Tiêu Chiến đứng trước giường.

Tiêu Chiến không nhúc nhích, Vương Nhất Bác cũng không dám động.

"Anh biết rồi." Tiêu Chiến đột nhiên quay đầu lại.

Anh lấy ghế qua, trèo lên rồi mở ngăn tủ trên cùng, lục lọi hai cái lại kêu Vương Nhất Bác đến giúp.

"Muốn làm gì?" Vương Nhất Bác khó hiểu.

"Lấy đệm, trải xuống đất." Tiêu Chiến lấy đệm cùng chăn xuống đặt ở trên giường.

"Trải xuống?" Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến đóng ngăn tủ lại.

"Đúng vậy, trải trên mặt đất, anh ngủ." Tiêu Chiến nắm lấy bả vai Vương Nhất Bác rồi xuống khỏi ghế, "Dựng thẳng hành lý lên, chỗ này đủ rộng rồi, anh trải đệm, ngủ ở dưới đất, em ngủ trên giường, không tính là chúng ta ngủ cùng nhau đi."

"............."

Nội tâm Vương Nhất Bác: Em đã cho rằng chúng ta thật sự ngủ cùng nhau đó.

Tiêu Chiến đặt lại va li xong, bắt đầu trải đệm.

"Em ngủ dưới đất đi, cơ thể em khỏe hơn, rất lạnh." Vương Nhất Bác một bên giúp anh.

"Em đến làm khách nhà anh, là anh mua em về cơ mà, nào có kiểu để khách ngủ dưới đất được." Tiêu Chiến khoát tay.

"Phòng của anh, anh ngủ dưới đất, sao mà được." Vương Nhất Bác vẫn lo lắng đệm không đủ ấm, Tiêu Chiến sẽ cảm lạnh.

"Nhà của anh! Anh mua em! Em phải nghe lời!" Tiêu Chiến ngồi xuống đất, "Rất ấm mà, há há, cũng may trong phòng anh còn có thêm đệm với chăn, nếu không thật sự phải ngủ cùng nhau."

Vương Nhất Bác kéo Tiêu Chiến lên, "Đứng lên, rất lạnh, anh ngủ giường anh đi."

"Không muốn." Tiêu Chiến rút tay về.

"Nghe lời." Vương Nhất Bác không buông tay.

"Nhà của anh, nghe anh đi." Tiêu Chiến cũng không chịu thua.

Đến lúc này ai cũng không chịu nhường ai, hai người do dự, Vương Nhất Bác đã bị kéo xuống, ngã lên người Tiêu Chiến.

"......... Em đứng lên." Tiêu Chiến không dám động đậy.

"Anh ngủ trên giường, em ngủ dưới đất." Vương Nhất Bác không nhúc nhích.

"Em sao lại ngoan cố như vậy chứ! Anh là anh, nghe lời anh."

Anh là anh, phải nhường em trai, em trai muốn ngủ dưới đất." Vương Nhất Bác vẫn không chịu nhúc nhích.

Tiêu Chiến có chút không chịu được, "Em đứng lên trước đã."

"Anh không đồng ý em sẽ không đứng lên." Vương Nhất Bác bắt đầu chơi xấu.

Tiêu Chiến thật sự không chịu nổi khoảng cách quá gần của hai người, hơi động chút có thể đυ.ng vào đối phương, vì thế bất đắc dĩ đồng ý Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác kéo Tiêu Chiến lên trên giường.

"Em sẽ không bị cảm lạnh chứ?" Tiêu Chiến dè dặt.

"Không đâu, Hà Nam còn lạnh hơn." Vương Nhất Bác mở chăn ra.

"Ò....... Vậy, ngủ ngon."

"Ngủ ngon."

Sau khi tắt đèn trong phòng thì chỉ còn lại tiếng hô hấp, Tiêu Chiến không ngủ được, ở trên giường xoay người, lại sợ làm ồn Vương Nhất Bác.

Khoảng cách giữa hai người lúc vừa rồi thật sự quá gần, Tiêu Chiến có chút khẩn trương, cũng không nói được rốt cuộc là vì cái gì, đại khái là tiếp xúc như vậy có chút động tâm đi.

Vương Nhất Bác cũng chưa ngủ, trước kia hai người đều ngủ cách một vách tường, bây giờ hai người chỉ cần xoay người một cái cũng có thể ngủ cùng nhau, có điều là ở giữa vẫn có chút khoảng cách.

Quá gần rồi.

Đêm nay ai cũng không ngủ ngon.

.

.

.

Buổi sáng hôm sau cả hai đều dậy rất sớm, Tiêu Chiến ra ngoài uống nước rồi lại về, Vương Nhất Bác đã thay quần áo xong.

Lúc Vương Nhất Bác ra ngoài thì gặp mẹ Tiêu Chiến vừa mới rời giường, hai người vui vẻ chào buổi sáng, sau đó mẹ Tiêu Chiến đi nấu điểm tâm.

Tiêu Chiến chui vào phòng tắm cùng Vương Nhất Bác đánh răng.

"Tối hôm qua ngủ ngon không?" Tiêu Chiến hỏi.

"Ngon." Vương Nhất Bác gật gật đầu.

"Vậy sao mắt lại thâm thế?" Tiêu Chiến nhìn chằm chằm khuôn mặt của Vương Nhất Bác qua gương.

Vương Nhất Bác ngẩng đầu, cùng Tiêu Chiến nhìn nhau một giây.

"Có thể trước đó đã thế rồi." Vương Nhất Bác tiếp tục đánh răng, lại nhìn Tiêu Chiến trong gương, "Không phải anh cũng thế sao!"

Tiêu Chiến soi gương, được rồi, đúng là cũng có.

Hai người đánh răng xong rồi ra ngoài, vừa vặn lại gặp mẹ Tiêu Chiến, thấy cặp tình nhân lộ ra đôi mắt thâm quầng, hình như nghĩ đến cái gì đó.

"Tiểu Vương à, đêm qua ngủ ngon không? Sao hôm nay dậy sớm thế."

"Rất ngon ạ."

"Nhìn đôi mắt thâm lại của con đi, không phải Chiến Chiến nói mớ làm ồn đến con chứ?"

"Không có không có."

Vương Nhất Bác nói xong liền đưa tay ôm lấy thắt lưng Tiêu Chiến, động tác của Tiêu Chiến đình trệ.

Mẹ thấy bộ dáng của Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến, lại thấy tay Vương Nhất Bác đặt lên thắt lưng anh, hơn nữa vừa rồi Vương Nhất Bác nói không phải do Tiêu Chiến làm ồn nên mới có đôi mắt thâm lại như vậy, đứa con nhà mình đôi mắt cũng thâm quầng, mẹ không tự giác liên tưởng đến mấy chuyện không trong sáng.

Bốn người vừa ăn vừa nói chuyện, ăn sáng xong, Tiêu Chiến liền kéo Vương Nhất Bác ra ngoài đi dạo.

Thời điểm gặp người trong tiểu khu không ngừng chào hỏi, ai nhìn thấy Vương Nhất Bác cũng nói Tiêu Chiến thật có phúc, còn nói Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác có tướng phu thê.

Tiêu Chiến gật gật đầu, trong lòng lại suy nghĩ rất nhiều thứ.

Rõ ràng chỉ là bạn trai thuê, sao lại thuê thành đối tượng kết hôn được.

Tiêu Chiến đưa Vương Nhất Bác đi loanh quanh, Vương Nhất Bác lấy điện thoại ra chụp lại quang cảnh gửi cho bạn bè.

Sau đó hai người đi ăn trưa, Vương Nhất Bác luôn nói ăn lẩu sẽ không sao đâu, Tiêu Chiến lại nói không tốt cho dạ dày, đưa Vương Nhất Bác đi ăn cái khác.

Hai người ở bên ngoài đi dạo cả ngày, xem phim xong, bắt đầu cảm thấy đói, nhưng cũng không sốt ruột, xoay người quay trở về nhà.

Thời điểm về đến nhà đã là gần năm giờ, mẹ Tiêu Chiến ở trong phòng bếp đang chuẩn bị cơm tối.

"Thơm quá dì ơi."

Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác chạy lại phía mẹ, nghĩ thầm nếu sau này kiếm một người bạn trai thật, liệu có nói ngọt bằng một nửa Vương Nhất Bác không.

"Ba, chơi cờ à." Tiêu Chiến cởi khăn ra, thấy ba đang mở bàn cờ.

"Không chơi với con, chơi với Tiểu Vương, Nhất Bác à!" Ba gọi một tiếng.

"Có Nhất Bác là không cần con ruột nữa?" Tiêu Chiến làm bộ tức giận.

Ba Tiêu đè thấp giọng nói, "Gọi đến chơi là để nó yên tĩnh một lát, bị mẹ con hỏi thật sự mệt chết đó, để nó nghỉ ngơi."

Tiêu Chiến cho ba một cái like rồi vào phòng bếp giúp mẹ.

"Được đó Nhất Bác." Không ngờ Vương Nhất Bác chơi cờ có mấy lần, ba Tiêu Chiến có chút kinh ngạc.

"Ba con cũng rất thích chơi." Vương Nhất Bác đi thêm một nước.

"Nếu không có việc gì thì chơi với ba, đúng không." Ba Tiêu lại đi một nước, dịch dịch người về phía trước, "Dì của con ấy, có đôi khi là nhiệt tình quá mức, con nếu không chịu nổi, con cứ nói với chú, chú cứu con."

Vương Nhất Bác dùng sức gật đầu, "Cảm ơn chú ha ha!"

Đợi đến khi đồ ăn được bày lên bàn xong, Tiêu Chiến ngồi xuống nhìn nhìn.

"Mẹ, không phải con nói chứ, mẹ quá bất công, sao không mang món cay nào ra."

"Mang đồ cay ra thì Tiểu Vương ăn thế nào, con nên lo lắng cho Tiểu Vương."

"Không sao đâu dì." Vương Nhất Bác quay qua nói với mẹ Tiêu, "Nếu không có nhiều ớt con vẫn ăn được, Chiến Chiến cũng muốn ăn món dì nấu mà, không cần luôn để ý con."

"Không sao, con thích ăn gì thì nói với dì, coi như nhà mình đi."

"Cảm ơn dì ạ."

Vương Nhất Bác đến Trùng Khánh cho đến bây giờ vẫn chưa từng bị đồ ăn uy hϊếp, âm thầm cảm thấy may mắn cho cái dạ dày của mình.

.

.

.

Một ngày cứ lặp lại như vậy cho đến lúc đi ngủ.

Tiêu Chiến định lấy chăn đệm ra giống như ngày hôm qua, lại phát hiện trong tủ trống không.

"Chuyện gì đây?" Tiêu Chiến ngây ngẩn cả người.

"Sao vậy?"

"Không có đệm."

Tiêu Chiến ra ngoài tìm mẹ, lấy cớ tối qua có chút lạnh, hôm nay muốn lấy thêm một cái đệm.

"Vậy hai đứa chung giường gộp hai cái chăn, hoặc là mở điều hòa, ba con nói cái kia cứng, nên đã lấy đệm ở chỗ con mang sang phòng mẹ rồi, con cùng Tiểu Vương nếu thấy lạnh thì mở điều hòa. Giường con nếu mẹ nhớ không lầm thì có gộp hai đệm mà, vẫn lạnh? Tiểu Vương lạnh?"

"Không lạnh." Tiêu Chiến vô vọng, trở lại phòng.

"Ơ..... Đệm?" Vương Nhất Bác nhìn hai tay Tiêu Chiến trống trơn.

"Có vẻ em phải ngủ dưới đất." Tiêu Chiến giả bộ.

"Hả?" Vương Nhất Bác giật mình.

"Đùa đó." Tiêu Chiến thấy phản ứng của Vương Nhất Bác thì cảm thấy có chút buồn cười.

"Vậy........ Làm sao bây giờ?" Vương Nhất Bác đứng ở bên giường tay chân luống cuống.

"Thì........ Ủy khuất em, ngủ cùng anh?"

TBC

____________

Tác giả:

Web: Ngủ cùng! Ngủ cùng! Em thích ngủ cùng!

Mẹ: Hai đứa dùng sức ngủ cùng nha

Đào: Hello???? Dùng sức gì cơ?