Khi Soran mang nụ cười trên môi và Anthony cùng Hall đầy vẻ vui sướиɠ đi xuống lầu thì Ken và Fujika sau một đêm lo lắng cuối cùng cũng có thể buông tảng đá lớn trong lòng xuống.
Soran nói với người mẹ đã rơi lệ vì cậu, cậu vĩnh viễn sẽ không tức giận với các anh, chỉ là lần đầu tiên thấy những hình ảnh ‘cấm trẻ em’, cậu cần thời gian để tiêu hóa mà thôi. Soran nói làm Fujika nín khóc mỉm cười, làm Ken lại lần nữa quát lớn hai đứa con sau này làm việc phải cẩn thận một tí, nhưng tâm tình tuyệt nhiên không như trước.
“Baby. . . Mommy quyết định để hai căn hộ trong thành phố dưới danh nghĩa của Laurine và Michael. Mommy vẫn sẽ cung cấp để Michael học xong đại học. Cũng sẽ cho bọn chúng một khoản tiền để chúng nó không cần lo lắng chuyện sinh hoạt. Baby, cho dù chuyện này rốt cuộc là ai đúng ai sai, mommy vẫn chỉ là một người mẹ ích kỉ, mommy. . . không thể để chúng ở đây nữa.” Dưới ánh mặt trời, hội nghị gia đình được tiến hành, Fujika trước tiên nói.
“Mommy, con muốn biết chuyện xảy ra với Laurine và Michael lúc trước.”
Ken thoáng tức giận nói: “Bọn chúng tuy là thân thích họ xa của mẹ con nhưng kỳ thực cũng không có quan hệ huyết thống gì cả. Cha của chúng là một con sâu rượu, say rượu phát rồ chọc vào một thủ lĩnh mafia I-ta-li-a, gã đó vì mạng sống mà đem các con của mình tặng cho mafia. Vợ hắn gọi điện thoại về cầu xin mẹ con giúp đỡ.”
“Mommy quá nhớ con, Leona nói Michael mới 13 tuổi, mommy nhớ đến khi con đi cũng mới 13 tuổi, nên mommy để Hall đến I-ta-li-a giúp bọn họ.” Fujika nói tiếp, “Sau đó Leona xin mommy đưa Laurine và Michael đi, mommy nghĩ bọn chúng rất đáng thương, bảo Hall đưa chúng về nhà.”
Fujika che giấu một phần sự thật. Laurine và Michael vẫn sống trong bóng ma bạo lực gia đình, gần như mỗi ngày đều bị cha mình đánh chửi. Khi Hall cứu Michael và Laurine ra khỏi tay bọn mafia, Laurine và Michael đã sớm bị đám mafia đó đùa bỡn được vài ngày, tình huống của Michael nghiêm trọng nhất, tinh thần hoàn toàn tan vỡ. Leona mẹ của họ khóc cầu xin Fujika mang hai người họ đi, bởi vì chỉ cần bọn họ ở lại I-ta-li-a, cha của họ sẽ lại bán họ đi. Fujika nghĩ đến đứa con đã biến mất của mình, đồng tình với tình cảnh mà chị em hai người phải trải qua nên bảo Hall đưa hai người về Luân Đôn. Trải qua một năm trị liệu tâm lý, Michael và Laurine dần dần khôi phục bình thường. Fujika sắp xếp để hai người tiếp tục đến trường, Laurine cho em trai đi học, cô thì ở lại trang viên để tiện chăm sóc Fujika.
“Vậy thương tích trên người Michael thì sao?” Soran hỏi, cậu không hi vọng thương tích này là do các anh trai để lại.
“Đó là do cha cậu ta gây ra, có thể là những người khác, nhưng tuyệt đối không có liên quan đến bọn anh.” Nhận ra ý tứ trong mắt em trai, Hall lập tức làm sáng tỏ, “Baby, anh thề! Anh không phải tên cuồng ngược đãi!” Rất sợ Soran không tin, Hall nửa quỳ trước mặt Soran.
“Anh, em cũng đâu có nghĩ là anh.” Kéo nhị ca lại để anh ngồi bên cạnh mình, Soran rũ mắt suy ngẫm.
“Baby, Laurine và Michael phải đi. Ngay từ đầu đại ca đã nói với họ, khi em trở về thì họ nhất định phải rời đi. Anh không cho phép trong nhà có những người khác ảnh hưởng đến em.” Anthony cứng rắn nói, anh sợ em trai nhẹ dạ lại tiếp tục giữ họ ở nhà, chuyện tối hôm qua anh không tin là không có quan hệ gì tới hai người kia.
“Daddy, mommy, anh, chuyện này giao cho em đi. Mặc kệ nói thế nào thì Michael cũng là ở nhà ta bị nhị ca. . . Hơn nữa. . .” Soran dừng lại nói, “Michael. . . thích nhị ca phải không?”
“Baby! Anh không thích cậu ta! Một chút cũng không thích!” Hall thiếu chút nữa nhảy dựng lên, ôm chặt Soran nói, “Baby, đừng nói cái gì mà bắt anh chịu trách nhiệm với cậu ta, đừng đẩy anh cho người khác!” Sau khi biết em trai không hề để ý đến chuyện này, Hall chỉ sợ em trai lại bắt anh phải chịu trách nhiệm với Michael.
“Anh. . .” Soran không ngờ nhị ca lại có phản ứng lớn như thế, che miệng nhị ca lại nói, “Anh, em sẽ không ép buộc anh làm chuyện gì cả, em chỉ muốn xử lý tốt chuyện này thôi. Tin tưởng em, giao cho em được không?”
Tâm tình của Hall trong sáu năm em trai biến mất trở nên cực kỳ bất ổn, bình thường vẫn phải dùng thuốc an thần. Sau khi em trai trở về, Hall không uống thuốc nữa, nhưng chỉ cần một tia gió thổi cỏ lay cũng có thể làm anh không khống chế được. Nghe em trai nói như vậy, Hall bình tĩnh hơn một chút, nhưng vẫn ôm lấy cậu thật chặt, sợ cậu thực sự đẩy anh ra.
“Daddy, mommy, các anh, chuyện này cứ giao cho con đi.” Nghiêm túc nhìn cha mẹ và các anh, Soran kiên trì làm những người khác gật đầu đồng ý.
Qua bữa cơm trưa, Laurine đi từ trên lầu xuống, mang đôi mắt sưng đỏ đi vào trong phòng bếp. Từ tối hôm qua đến bây giờ Laurine vẫn im lặng, vẫn làm những việc cô nên làm, chuẩn bị bữa sáng, chuẩn bị bánh ngọt và đồ uống sau bữa cơm. Nhưng gương mặt tái nhợt, dáng vẻ tiều tụy thật sự khiến người ta thương cảm.
Ở trang viên ba năm, Laurine học được cách xử lý mọi chuyện, biết rõ ràng chủ nhân của trang viên thích ăn gì uống gì. Cô tận tâm tận lực học tập những điều này để có thể sinh sống ở trang viên. Cho dù khổ cực đến thế nào thì cũng tốt hơn cuộc sống trước đây nhiều lắm, ở đây quả thực chính là thiên đường.
Chuẩn bị xong bánh ngọt và đồ uống, Laurine ngửi thấy một luồng hương thơm, thần sắc cả kinh, lập tức khôi phục bình tĩnh bưng khay xoay người lại. Cửa phòng bếp vốn đang đóng đã được mở ra, Soran tựa bên cạnh cửa ôn hòa nhìn cô. Laurine trấn định nhìn Soran, nói: “Trà hoa cúc đã hết rồi, dùng trà hoa hồng có được không?”
Soran cười thân thiện, đi vào đóng cửa lại, ngồi bên cạnh bàn, vươn tay mời Laurine ngồi xuống. “Laurine, em muốn nói chuyện với chị.”
Laurine do dự trong chốc lát, nói: “Để tôi bưng đồ uống lên trước đã.”
“Daddy mommy và các anh lên lầu nghỉ ngơi rồi, bảo em tới nói với chị một tiếng là không cần chuẩn bị, nhưng hình như em đã tới chậm rồi.” Trong mắt Soran lộ ra áy náy, bàn tay vươn lên vẫn chưa buông xuống. Laurine cắn môi, buông khay ngồi xuống.
“Laurine, em tới thay nhị ca nói xin lỗi với chị.”
Nước mắt của Laurine tuôn ra, cúi đầu vô ý thức niết ngón tay.
“Michael ổn chứ? Em định chờ cho tâm tình cậu ấy ổn định sẽ đi thăm cậu ấy.”
Laurine gật đầu, rồi lại lắc đầu, lệ rơi xuống.
“Laurine, chị và Michael vẫn rất sợ bị đuổi đi, sợ trở lại I-ta-li-a.” Thấy Laurine co rúm run rẩy, Soran đặt một tờ chi phiếu năm trăm vạn bảng Anh ở trước mặt Laurine. Laurine vụt ngẩng đầu, kinh hoàng nhìn Soran.
“Laurine, tôi đã đảm bảo với chị, các người tuyệt không bị đuổi đi. Thế nhưng chị lại không tin tôi.” Soran vẫn là dáng vẻ ôn hoà như trước, nhưng trong mắt Laurine lại hiện lên phẫn nộ, đẩy tờ chi phiếu lại.
“Laurine. . . Mommy sẽ sang tên hai căn hộ trong thành phố cho chị và Michael, cũng sẽ tiếp tục chu cấp cho Michael đi học. Số tiền này hẳn cũng đủ cho cuộc sống của chị và Michael.” Không để ý tới sự phẫn nộ của Laurine, Soran đặt chi phiếu sang một bên, sau đó lại lấy ra một tờ chi phiếu khác, “Đây là tiền tiêu vặt trước đây của tôi, cụ thể có bao nhiêu tôi cũng không biết. Mật mã là 618945.”
“Đây là các người bồi thường sao?” Cuối cùng Laurine cũng lên tiếng, khàn khàn mà phẫn nộ hỏi.
“Laurine, ” Soran bình tĩnh nói, “Chị vốn vẫn có thể ở lại trang viên, nếu như chị chịu tin tưởng tôi.”
“Tin tưởng. . . Không. . . Tôi không tin ai hết!” Laurine khóc lóc, hoảng loạn hét lên, “Nếu như tôi và Michael rời khỏi trang viên, ông ta sẽ bắt chúng tôi trở lại, sẽ đem chúng tôi đi bán! Cậu chẳng hề biết cái gì hết! Tôi và Michael đã phải sống cẩn thận đến thế nào. Chúng tôi vừa tới nơi này, Anthony và Hall đã cảnh cáo chúng tôi, nói khi cậu trở về chúng tôi nhất định phải đi. Tôi và Michael chỉ có thể dựa vào nơi này! Các người sao có thể, sao có thể sau khi làm ra chuyện như vậy với Michael. . . thì đuổi chúng tôi đi như thế. . . Sao có thể như vậy! Vì sao cậu lại trở về!”
Laurine kích động quăng cái khay trên bàn về phía Soran, mà cốc chén, đồ uống, hoa quả lại đồng loạt dừng lại trên không trung, coi như trong không khí có một bức tường, toàn bộ rơi thẳng xuống bàn, không có chút nào đυ.ng tới Soran. Laurine sợ đến lùi lại hai bước làm cái ghế ngã lăn ra đất.
Thần sắc Soran không hề thay đổi, vẫn ôn hòa nhìn Laurine, chỉ nhìn đồ uống chảy trước mặt, ngồi sang bên cạnh. Soran đưa tay vẫy để Laurine ngồi xuống cạnh mình. Laurine sợ hãi nhìn Soran, môi bị cắn chảy máu.
“Laurine, rất xin lỗi vì đã làm chị sợ hãi đến thế. Các anh tôi thực sự đã làm sai.” Soran chân thành xin lỗi, đưa hai tờ chi phiếu tới, suy nghĩ một chút rồi nói, “Như vậy thế này. . . Tôi sẽ nhờ các anh cho chị và Michael một thân phận khác, cho hai người đến một đất nước khác, nơi hai người thích để định cư sinh sống, để hai người rời xa người kia, như vậy có thể không? Hai người lại một lần nữa bắt đầu sinh hoạt, quên đi tất cả quá khứ, mà tôi đảm bảo ông ta sẽ không tìm được hai người.”
Laurine cười thảm hai tiếng, gào thét: “Quên đi? Làm sao có thể quên được. . .” Tiếp theo khóc lóc thảm thiết, “Tôi và Michael. . . bị rất nhiều người, rất nhiều người cưỡиɠ ɖâʍ. . . Mấy ngày đó giống như ở địa ngục, chúng tôi làm sao có thể quên được! Cậu sinh hoạt trong gia đình hạnh phúc, căn bản không thể hiểu được sự thống khổ của chúng tôi. . . Chúng tôi đến thích người khác cũng không dám nói, chỉ có thể trốn ở trong góc nhìn lén. . . Mà cậu, cậu không cần cố gắng chút nào cũng có thể có được toàn bộ tình yêu của họ, mà bọn họ. . . thậm chí đến một phần vạn cũng không chịu cho tôi và Michael. Michael không cẩn thận vào phòng của cậu. . . Hall thiếu chút nữa gϊếŧ chết nó. Cậu biết được sao! Michael thích Hall, nó yêu Hall, mà tôi. . . tôi yêu Anthony. . . Nhưng. . . Nhưng trong lòng Hall và Anthony chỉ có cậu! Thậm chí. . . bọn họ thậm chí còn hôn môi cậu, các người là anh em, thế mà lại hôn môi nhau như tình nhân! Bác và dượng. . . lại còn. . . lại còn không nói một tiếng, các người đều là kẻ điên! Là kẻ điên! Chính vì cậu mà họ đều biến thành kẻ điên! Cậu căn bản không phải thiên sứ, cậu là ma quỷ khiến cho người ta điên cuồng! Không chỉ Anthony và Hall, còn có mấy người kia. . . Toàn bộ đều bị cậu mê hoặc rồi, cậu vốn không nên trở về, không nên trở về!”
Nói đến cuối cùng, thanh âm của Laurine trở nên bén nhọn chói tai, vẻ mặt dữ tợn.”Không! Tôi và Michael tuyệt đối không đi. . . Các người không nên ép tôi. . . Tôi sẽ nói cho mọi người Hall cưỡng bức Michael! Michael vẫn đang vị thành niên, Hall sẽ phải ngồi tù! Còn cả. . .còn cả cậu chính là Backy, anh em các người có tình cảm không bình thường! Các người. . .” Laurine đột nhiên ngậm miệng, sởn tóc gáy nhìn Soran, cô nói cái gì, cô vừa nói cái gì vậy!
Đôi mắt của Soran giống như chấm nhỏ chói mắt, rồi ánh sáng lại trở nên từ từ nhu hòa như ánh trăng. Laurine lùi đến cạnh cửa, xụi lơ trên mặt đất, cô vừa, vừa. . .
“Laurine. . .” Soran nhắm mắt để sóng gió trong lòng lặng yên, cậu muốn biết rốt cuộc là Laurine nghĩ cái gì, lại không ngờ sẽ nghe thấy những lời này.
“Tôi. . . Tôi. . .” Laurine ngồi ngây như phỗng dưới đất, vì sao cô lại không khống chế được mà nói ra những lời vừa rồi. Hàm răng Laurine bắt đầu run lên, cô biết, lúc này cô và Michael tuyệt đối không còn đường sống nữa.
“Laurine. . . Chị và Michael từng bị. . . vậy mà chị lại có thể để Michael phải trải qua chuyện đó một lần nữa. Cho dù Michael thích nhị ca nhưng cách làm của chị không chỉ thương tổn Michael, còn có. . . anh trai tôi. . .” Mở mắt ra, trên mặt Soran là sự nghiêm khắc chưa từng thấy.
“Laurine, chị sai rồi. Chỗ dựa của chị và Michael không phải nhà Douglas mà là chính các người. Chị là chỗ dựa của Michael, Michael cũng là chỗ dựa của chị. Laurine, nếu như để Michael biết tất cả chuyện này đều là do chị đứng sau, liệu cậu ấy có hận chị không, bởi vì. . . anh trai tôi sẽ không chịu trách nhiệm với cậu ta.”
“Không phải tôi! Là Hall, là Hall cưỡng bức em trai tôi!” Laurine rống to hơn, gào lên những lời này, đây là con bài chưa lật cuối cùng của cô.
“Laurine. . . tôi đã thấy chị bỏ thuốc rồi.” Một câu này của Soran làm cho Laurine đang phát điên trong nháy mắt không thể phát ra tiếng nào. Laurine lắc đầu, “Cái gì bỏ thuốc, tôi không biết cậu đang nói cái gì.” Không có khả năng, cậu ta không thể nào thấy, cô vốn không hề “bỏ” thuốc!
“Laurine, chị bôi loạn thuốc vào trong cốc. Không chỉ có nhị ca, còn có đại ca và tôi.” Soran lật lại cái cốc trên bàn, không thấy có gì lạ bôi lên cả, Soran dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng miết một cái, trên đó biến thành màu đen.
“Thứ thuốc này. . . tôi đã tìm hiểu, ở đây gọi là ‘Đầu hàng’, cần thời gian dài để phát huy tác dụng, rất nguy hiểm. Mấy thứ này không có chút ảnh hưởng nào với tôi nên tôi không chú ý tới. Laurine, chị bỏ ‘Đầu hàng’ cho anh tôi uống chỉ là để họ không thể khống chế tâm tình của mình, cũng không muốn mạng của họ, thế nên tôi có thể tha thứ cho chị. Tôi không hỏi chị làm sao mà có được thuốc này, cũng không hỏi chị nghe ai mà bỏ ‘Đầu hàng’ cho anh tôi. Bây giờ anh tôi đã không có việc gì rồi, tôi sẽ không truy cứu nữa. Laurine, kẻ đưa ‘Đầu hàng’ cho chị sáng nay sẽ bị thương, chị đi xem hắn một chút đi. Thuốc của chị tôi lấy. Chị và Michael thì tôi sẽ bảo các anh sắp xếp ổn thoả cho hai người. Còn về Michael, nếu như cậu ấy không muốn nhớ lại chuyện quá khứ, tôi sẽ giúp cậu ấy xoá bỏ.”
“Không. . .tôi không muốn rời đi. . . Không. . .” Laurine run rẩy như ngọn nến trước gió, khóc lóc cầu xin, “Tôi không dám nữa. . . Tôi. . . Tôi chỉ muốn tìm cách để Hall chấp nhận Michael, muốn. . . muốn Anthony cưới tôi. . . Tôi không muốn quay lại những ngày trước đây. Backy, tôi xin cậu, xin đừng đuổi chúng tôi đi. . . Tôi. . . Tôi yêu Anthony. . . Tôi rất yêu anh ấy. . . Backy. . .”
Soran thở dài một tiếng, nhưng kiên định lắc đầu: “Laurine. . . Tôi yêu các anh trai mình, có lẽ tình yêu này trong mắt chị là không thể dung thứ, nhưng với tôi chỉ đơn thuần là yêu, giống như họ yêu tôi. Cho dù tương lai các anh có gia đình của riêng mình, tình yêu của tôi với họ cũng sẽ không thay đổi. Còn mấy người kia, bọn họ đều là những người bạn quan trọng nhất của tôi, xin chị đừng tuỳ tiện nói xấu họ. Laurine, chị và Michael yêu các anh tôi, nhưng rất xin lỗi tôi không thể để hai người tiếp tục ở lại, bởi vì tình yêu của hai người sẽ làm các anh tôi thống khổ, mà tôi. . . sẽ không cho chị cơ hội để thương tổn họ nữa, tôi có thể khiến cho chị ở trước toà nói ra tất cả những gì chị đã làm đấy.” Soran nói rất chậm, cũng rất nhẹ, nhưng gương mặt không hề cười làm cho Laurine không cách nào cảm giác được người con trai trước mắt chính là con người ôn hoà mĩ lệ kia.
“Những chuyện không tốt các anh tôi gây ra cho hai người, tôi sẽ dốc hết sức bù đắp, cũng sẽ để các anh ấy bù đắp, thế nhưng trừ phi anh tôi muốn, nếu không tôi cũng sẽ không để hai người ở lại bên cạnh họ. Laurine, cùng Michael một lần nữa bắt đầu cuộc sống mới đi, chị sẽ tìm được người thích hợp với mình thôi.” Từ trong mắt Soran, Laurine biết không còn gì có thể cứu vãn nữa, cô tuyệt vọng nhìn cái cốc trên bàn. Rốt cuộc thì cô đã làm cái gì vậy.
Soran đi tới trước mắt Laurine kéo Laurine ngồi lên ghế, nhét hai tờ chi phiếu vào trong tay cô. “Laurine, chị và Michael phải có hạnh phúc, đừng để tình yêu che mắt chị, đừng quên chị còn có Michael.” Rút một cành hoa linh lan từ trong lọ trên bàn ra, Soran đặt nó lên đùi Laurine, mở cửa phòng bếp đi ra ngoài, tiện tay đóng cửa lại. Từ phòng bếp truyền ra tiếng khóc của Laurine, Soran thở sâu, bước chân nặng nề đi tới cầu thang.
Ngay trước cầu thang, Anthony và Hall đang chờ ở đó, Soran có chút mệt mỏi rã rời vùi mình vào lòng đại ca, “Anh. . . cho họ một thân phận khác đi, để họ bắt đầu một cuộc sống mới.”
“Được. Anh nghe lời em.” Anthony ôm em trai lên lầu. Soran không cho Anthony và Hall nghe, thế nên hai người không biết nội dung cuộc nói chuyện của Soran và Laurine. Mà những lời Laurine nói lại khơi dậy những đợt sóng ngầm trong lòng Soran.