Chương 7

"Có nhất thiết phải như thế này không?"

Nam Gia thở dài thườn thượt, đủ để Lâm Hựu Tư nghe thấy.

"Cái gì?"

"Tư Tư, chúng ta..." Có nhất thiết phải xa lạ như vậy không?

Xa lạ đến nỗi câu nào cũng cảm ơn, xa lạ đến mức cậu không muốn nhìn đến tôi.

Nam Gia nuốt lại lời định nói: "Không có gì, đi thôi."

Lâm Hựu Tư đi theo phía sau, không dám sánh vai cùng nàng, ngay cả khi đứng trong thang máy, cũng là người này đứng sau lưng người kia.

Nam Gia đứng ở lối vào thang máy, trên màn hình phía trên đầu nàng có tiếng quảng cáo thang máy rất to, nhờ vậy nên không gian chật hẹp này không quá ngột ngạt.

Không phải là sự ngột ngạt về thể chất, mà là mối quan hệ của họ, khó nói và ngột ngạt.

Lâm Hựu Tư đứng ở một góc phía sau, chỉ những lúc như vậy cô mới dám nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Nam Gia, hình như nàng đã gầy hơn trước.

Nam Gia luôn mang đến cho cô cảm giác muốn ôm, không chỉ là vì sức hấp dẫn chết người, mà còn là mong muốn bảo vệ tự nhiên. Nam Gia thực ra rất mạnh mẽ, ít nhất là nàng có khả năng chịu áp lực tốt hơn cô, nhưng cô luôn cảm thấy mình có sứ mệnh phải bảo vệ Nam Gia, đó như là việc sinh ra để dành cho cô, là điều khắc cốt ghi tâm của cô.

Nhưng đó là trước kia.

Bây giờ, cô không có danh phận, cũng không có nhu cầu.

Tóc của Nam Gia đã dài ra rất nhiều, trước đây tóc nàng đen lại thẳng, cô nói gì cũng không chịu uốn, bây giờ nàng có mái tóc dài màu nâu hơi xoăn, sự thay đổi này khá lớn, nhưng có một điều vẫn không thay đổi là nàng thích vuốt tóc lên, để lộ tai phải.

Lâm Hựu Tư sững sờ nhìn chằm chằm vào tai phải của Nam Gia, trước đây cô rất thích sờ vành tai của Nam Gia, nó mềm mềm êm êm, khi vui cô sờ, khi không vui cô càng muốn sờ hơn.

Lâm Hựu Tư nói rằng đây là sản phẩm độc quyền của cô, không được phép xỏ khuyên hay cho người khác chạm vào.

Nam Gia gật đầu bất lực.

Đột nhiên, tôi muốn cảm nhận lại cái cảm giác tuyệt vời đã mất từ lâu ấy.

Khi thang máy xuống đến tầng hai, Nam Gia bước ra ngoài trước.

Lâm Hựu Tư lấy lại tinh thần, cô rảo bước nhanh hơn.

Xe của Nam Gia còn mới, trong xe vẫn còn mùi da, Lâm Hựu Tư vừa bước lên xe đã hắt hơi.

"Bị cảm lạnh sao?"

Lâm Hựu Tư lắc đầu, "Không, mũi tôi hơi ngứa."

Từ biệt thự Bạc Ngự đến quán bar EXIT chỉ mất mười phút, mà họ chỉ nói với nhau bốn câu trong mười phút này.

"Mấy năm nay cậu thế nào?"

"Không phải cậu hỏi Trần Thiên Thiên rồi sao?"

Sau khi nói xong, Lâm Hựu Tư cảm thấy giọng điệu của mình không được tốt lắm, cô lại nói thêm một câu.

"Tôi ổn, còn cậu?"

Không ổn lắm.

"Cũng ổn."

Sau đó, cả hai người đều im lặng.

Đến bãi đậu xe của quán bar EXIT, trước khi Lâm Hựu Tư cảm ơn nàng lần nữa, Nam Gia đã nói trước: "Ừm, khi nào quần áo khô rồi, tôi đưa cho cậu."

"Ừm, cảm ơn"

"Cậu có thể đừng nói lời này không?"

Nam Gia nhìn vô lăng, giọng nhỏ lại tựa như tiếng thở.

Lâm Hựu Tư cuối cùng cũng nhận ra, cô nhớ về lần đầu tiên gặp Nam Gia, Nam Gia rất thích nói lời cảm ơn, để được đến gần Nam Gia hơn, cô đã trịnh trọng nói với nàng: "Cậu phải làm quen với cách mà tớ đối xử với cậu, câu cảm ơn là để cho người ngoài nghe, sau này tụi mình không được nói cảm ơn với nhau.

Lâm Hựu Tư dừng lại một chút, "Tôi đi trước."

Nam Gia đợi Lâm Hựu Tư ra ngoài trước, một lúc sau mới rời đi, chút buồn bã thoáng qua gương mặt nàng.

Không chỉ là một chút.

Khi Lâm Hựu Tư trả tiền gửi xe, cô nhìn hít một hơi thật sâu, nhìn vào ba chữ số trên màn hình rồi há hốc mồm, phải gọi 315 để khiếu nại thôi.

Tôi sẽ không bao giờ đến quán bar này nữa, cho quán này vào danh sách đen luôn.

Trong năm nay tôi sẽ không uống rượu nữa, tôi mà uống nữa thì tôi là con heo.

Đừng để tôi gặp lại Nam Gia...

Ngay sau khi trả "tiền đỗ xe cao cắt cổ", Trần Thiên Thiên gọi đến.

"Tư Tư yêu quý, váy phù dâu đến rồi, cậu có muốn mặc thử không?"

"Để mai đi, hôm nay tâm trạng không tốt."

"Có chuyện gì thế? Hay là...."

"Uống nhiều quá, nhức đầu."

"À, mượn rượu giải sầu."

Trần Thiên Thiên cố tình kéo dài giọng điệu của mình, như đang ám chỉ điều gì đó.

"Ừm, tiếc là mọi chuyện đã đi hơi xa rồi."

Lâm Hựu Tư theo lời nói hướng mặt lên trên.

"Ý cậu là gì? Tình hình sao rồi?"

Khuôn mặt hoảng hốt của Trần Thiên Thiên có thể được nhìn thấy dọc theo dây cáp mạng.

"Tối qua tôi đã ngủ ở nhà cậu ấy."

"Ai?! Nam Gia?! Cậu ngủ ở nhà cô ấy hả?!"

Sau khi hét lên ba lần, Trần Thiên Thiên vỡ giọng.

"Cậu làm gì mà lớn tiếng thế?"

"Chuyện này cậu nhất định phải nói rõ ràng từng câu từng chữ. Cậu bị ức hϊếp sao? Muốn tôi báo thù không? Còn chuyện lúc trước của hai người nữa, Lâm Hựu Tư, tốt nhất là cậu nên nói cho tôi biết sự thật."

"Được! Ngày mai, ngày mai tôi tới tìm cậu.''

Lâm Hựu Tư bây giờ đã có chút can đảm, cô cũng không còn gì để giấu nữa, dù sao thì đồng nghiệp của cô cũng đã gặp Nam Gia, chẳng mấy chốc cả công ty sẽ biết cô là lét biên, và người yêu cũ của cô là Nam Gia.

Cũng có chút buồn cười, hẹn hò bảy năm không ai biết, nhưng vừa chia tay năm năm, mọi người ai cũng biết.

"Được rồi, hôm nay tôi tha cho cậu, lo mà nghỉ ngơi cho tốt đấy."

Sau khi Lâm Hựu Tư về đến nhà, cô đi tắm, uống thuốc giảm đau rồi chuẩn bị đi ngủ.

Cô vừa ngả lưng lên giường liền cảm thấy giường của Nam Gia thoải mái hơn, chắc chắn là ảo giác do chênh lệch giá cả gây ra.

Nhắm mắt lại chưa được bao lâu, cô đột nhiên nghĩ tới nhà Nam Gia hình như chỉ có một phòng ngủ, phòng ngủ thứ hai bên cạnh trống không, trong thư phòng không có giường, chỉ có một cái bàn cùng mấy quyển sách, hơn nữa không có chăn trên ghế sofa, thậm chí không có cả gối.

Vậy đêm qua cậu ấy ngủ ở đâu?

Chẳng lẽ... là ngủ với tôi?

Cô lập tức kinh hãi mở to mắt, dùng hai tay sờ khắp người để kiểm tra xem có bị thiếu cân nào không.

Hơn nữa, có cần thiết phải thay quần áo kỹ lưỡng như vậy không?

Cũng không biết là tôi nôn kiểu gì mà có thể nôn vào tận lớp áo dưới cùng?

Càng nghĩ cô càng cảm thấy có gì đó không ổn, cô cố nhớ lại chuyện đã xảy ra tối qua nhưng lại không tài nào nhớ nổi.

Chắc là thuốc giảm đau đã có tác dụng, suy nghĩ vẩn vơ trước khi cơn đau đầu bùng phát, rồi tôi chìm vào giấc ngủ.

Nam Gia chăm sóc Lâm Hựu Tư gần như cả đêm, nàng nằm một lúc trên ghế sofa vào rạng sáng, chưa đầy ba tiếng thì tỉnh dậy, vì vậy nàng đã đi mua nguyên liệu để nấu canh giải rượu, cọ rửa nhà vệ sinh từ trong ra ngoài, rồi sau đó giặt tất cả quần áo.

Thật ra là Lâm Hựu Tư đã nhịn đến khi đi vào nhà vệ sinh mới nôn, chỉ dính một chút trên áo sơ mi nền, nhưng Nam Gia thấy người cô đầy mùi rượu, nàng cũng không muốn Lâm Hựu Tư mặc lại quần áo bẩn, nhưng mà chỉ giặt có cái áo ngoài thì lộ liễu quá, vậy nên nàng đem giặt hết.

Về phần tại sao chỉ có cái áo sơ mi ngoài bị bẩn là vì Lâm Hựu Tư vừa bước chân vào cửa đã gấp nhịn không nổi mà ấn nàng vào tường cưỡng hôn.

Một bên hôn tới tấp, một bên cởϊ qυầи áo.

Mặc dù Nam Gia đã có được nụ hôn mà nàng mong đợi bấy lâu, nhưng mỗi khi môi chạm môi, lý trí cùng kiên nhẫn của nàng đều hoàn toàn bị vứt lại phía sau.

Nhưng Nam Gia biết rõ rằng, Lâm Hựu Tư chỉ đang say.

Nếu cô còn tỉnh táo, nhất định sẽ không làm ra chuyện như vậy, sẽ như đêm nay gọi điện mắng nàng hộc máu mồm.

Nhưng cô mắng cũng chẳng sai, là nàng nợ Lâm Hựu Tư.

Vốn dĩ Nam Gia muốn đưa Lâm Hựu Tư về nhà, nhưng hỏi nửa ngày vẫn không tra ra được địa chỉ, định đưa cô về nhà bố mẹ, nhưng Lâm Hựu Tư vừa khóc vừa nói với nàng: "Nam Gia, thì ra cậu đến là để đưa Tư Tư về nhà!"

Vì vậy Nam Gia đã đưa cô trở vào nhà của mình.

Khi chỉ còn lại chiếc áo dưới cùng, Lâm Hựu Tư lại thấy buồn nôn.

Sáng hôm sau thức dậy, Lâm Hựu Tư hầu như quên hết mọi chuyện.

Mà Nam Gia vẫn còn một trận chiến nữa.

Sau khi đưa Lâm Hựu Tư về, Nam Gia đến công ty họp, đây là cuộc họp tổng kết cuối cùng trong năm, cũng là lần đầu tiên Nam Gia xuất hiện với tư cách người kế nhiệm.

Nàng thực sự lo lắng, nhưng cần phải tỏ ra đứng đắn.

Trong những năm qua, nàng đã rèn luyện thành thạo cách che giấu mọi cảm xúc của mình, nên khi nhìn thấy Nam Thành Chi và Phùng Lan cùng nhau bước vào hội trường, nàng đã đi đến chào trước.

"Ba, mọi người đến rồi.''

Phùng Lan luôn đối xử với Nam Gia rất nhiệt tình, bất kể là trước khi chuyện đó xảy ra hay là bây giờ, đều không biết xấu hổ.

"Gia Gia, sắp đến Tết Nguyên Đán rồi, con mau về nhà ở đi."

Gặp phải loại Tu La tràng* này, đa phần những người ngoài cuộc đều có lòng muốn xem cảnh náo nhiệt, nhưng tiếc là không ai đạt được thứ mình muốn, không có tiết mục con gái vợ cả đấu khẩu với tình nhân, cũng không có tiết mục mẹ kế vụng về ngáng chân con chồng, trông họ có vẻ khá hòa thuận.

Mình phải giả vờ hòa thuận, ít nhất là Nam Gia nghĩ vậy.

"Tôi sống một mình quen rồi, sẽ về sớm để ăn tất niên."

Nam Gia cũng không biết nàng đã phải đấu tranh tâm lý bao nhiêu để giả vờ như không có chuyện gì xảy ra trước mặt Phùng Lan.

Màn diễn xuất này khiến nàng tự cảm thấy ghê tởm.

Nam Thành Chi luôn cảm thấy mình nợ Nam Gia, nhưng ông ta không thể buông bỏ tư cách của một người cha uy nghiêm, vậy nên ông càng ngày càng ít nói chuyện với Nam Gia.

Trong ba năm đầu sau khi Hạ Vân qua đời, Nam Gia đã cắt đứt liên lạc với gia đình, không bao giờ nghe máy khi ông gọi, chuyển tiền cho nàng cũng lập tức trả về.

Mãi đến khi nàng tốt nghiệp năm cuối, nàng đột nhiên gọi điện cho ông nói muốn đi du học, thế là dần nối lại liên lạc. Sau khi ra nước ngoài, Nam Gia không bao giờ chủ động gọi điện cho ông, mà là ông định kỳ chuyển học phí và sinh hoạt phí cho nàng, cũng không thấy trả về nữa, thỉnh thoảng hỏi thăm tình hình gần đây của nàng, Nam Gia chỉ nói khá tốt.

Nam Thành Chi nghĩ rằng mối quan hệ của họ dường như đã dịu đi, nhưng Nam Gia chưa bao giờ tha thứ cho ông ta, mà là do sinh hoạt khó khăn nên đành nhượng bộ một chút.

Vốn tưởng rằng Nam Gia ra nước ngoài sẽ không trở về nữa, nhưng không ngờ nàng đột nhiên nói muốn trở về xem một chút.

Nam Thành Chi liền nói rằng sức khỏe của ông không tốt và muốn giao công ty cho nàng.

Với suy nghĩ chỉ muốn thử một lần, Nam Gia lại bất ngờ đồng ý.

"Tốt quá rồi, năm nay cuối cùng gia đình mình cũng được đoàn tụ."

Phùng Lan một tay vắt chéo lưng, tay kia sờ lên cái bụng phồng to của mình.

Một gia đình đoàn tụ, thực sự vẫn còn mặt mũi để nói sao.

Trong chín năm, Phùng Lan trở mình biến thành vợ của Nam Thành Chi, mẹ nhỏ của Nam Gia và là phó giám đốc của công ty.

Bây giờ Phùng Lan đang mang thai đứa con của Nam Thành Chi, càng không ai quan tâm rằng Hạ Vân đã chết vì ả ta, để lại Nam Gia, người từ đó không còn mẹ nữa.

Nam Gia ngày ngày sống trong nỗi thống khổ, nàng hành hạ bản thân và cả những người thân thiết.

Nàng chán ghét thế giới này, người đàn bà vô liêm sỉ trước mặt, thậm chí chán ghét hơn cả là bản thân mình.

Chán ghét sự dũng cảm của Phùng Lan mà tôi từng ngưỡng mộ, chán ghét sự ưu ái giả tạo bây giờ, chán ghét năm năm thanh xuân đã bị mình bỏ lỡ.

Nam Gia không tỏ ra chán ghét mà chỉ cười trừ một cái.

Cuộc họp tổng kết này sẽ diễn ra cả buổi chiều, người phụ trách các bộ phận thay phiên nhau phát biểu, nội dung dài lê thê, khiến cả người mệt mỏi.

Trong lúc tạm nghỉ, Nam Gia vào nhà vệ sinh để trang điểm lại.

Nàng đang tô lại son, Phùng Lan điệu bộ đắc ý bước vào, sau khi chắc chắn xung quanh không còn ai khác, khóa trái cửa nhà vệ sinh lại.

Nam Gia không bị ảnh hưởng chút nào, vẫn điềm tĩnh tự nhiên.

"Gia Gia, nơi này không có người ngoài, ở trước mặt tôi, em không cần giả bộ."

Chú thích:

Tu La tràng (theo Baidu): là một từ ngữ từ Phật giáo, thường để mô tả một chiến trường bi thảm. Sau đó, từ này được mở rộng trong tiếng Nhật dùng để chỉ các chiến trường thực tế và những dịp phải cạnh tranh chiến đấu.