Chương 6

"Cậu tỉnh rồi à? Có đói không?"

Nam Gia đứng ở cửa phòng ngủ, nàng mặc cùng một kiểu đồ ngủ, ngơ ngác nhìn cô.

Lâm Hựu Tư kéo chăn lên, cả người bị chiếc chăn dày che lấp hoàn toàn.

Cô còn tưởng rằng mình bị hoa mắt, nhưng giọng nói của người đó thực sự là Nam Gia.

Cái tình huống gì vậy trời?

Cô kiểm tra lại một lần nữa xem trong bộ đồ ngủ mình đang mặc có quần áσ ɭóŧ không, trong lòng cô dâng lên một dự cảm không lành.

Toang rồi.

Cơn đau đầu sau cơn say ngày càng dữ dội, cô còn chưa kịp suy nghĩ rõ ràng cái gì, bóng tối phong ấn xung quanh cô đột nhiên sáng hẳn, chiếc chăn che đầu được nâng lên, Nam Gia nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới.

"Không thoải mái sao?"

Đây là lần Lâm Hựu Tư nhìn nàng ở khoảng cách gần nhất kể từ khi Nam Gia trở về, gần đến mức cô chỉ cần duỗi tay ra là có thể ôm nàng vào lòng, giống như mỗi lần cô ở trên giường ngủ nướng. Để cho cô ngủ thêm một chút, Nam Gia sẽ dậy sớm và học thuộc lòng xong từ vựng, làm bữa sáng, bóp kem đánh răng, xếp quần áo, sau đó vén chăn lên và ôm lấy Lâm Hựu Tư, người đang cuộn tròn trong chăn.

"Tại sao cô ở đây?"

Lâm Hựu Tư trong đầu đang hồi tưởng lại đêm qua, nhưng ngoài miệng cô lại nói những chuyện vô lý.

Nam Gia khẽ mỉm cười, để lộ má lúm đồng tiền đẹp mê hồn, chớp chớp mắt nói: "Đây là nhà của tôi."

"Ý tôi là, tại sao tôi lại ở... nhà cô?"

Nam Gia đột nhiên thay đổi sắc mặt, tỏ vẻ lạnh lùng mang theo ấm ức, "Cô tối hôm qua uống nhiều quá, gọi điện thoại mắng tôi, sau đó đồng nghiệp của cô kêu tôi tới đón cô, tôi thấy cô say đến mức không khác gì một con ma, sợ cô sẽ hù dọa các cô cậu ở đấy, nên đến đưa cô về."

Lâm Hựu Tư nhớ lại những gì đã xảy ra tối qua, cô thực sự đã uống rất nhiều rượu và hình như đang mắng Nam Gia, cô tưởng là mình chỉ chửi rủa một mình, không ngờ là cô đã thật sự gọi điện thoại mắng nàng.

Thật xấu hổ, xấu hổ đến chết, chết trong tay người yêu cũ.

"Tôi có còn làm gì nữa không?"

Nam Gia thản nhiên nói: "Bọn họ nói cô nhìn thấy người đẹp, liền tiến đến hôn người ta."

"Hả? Vậy tôi..." Tôi hôn cô à?

Thấy cái vẻ mặt muốn che giấu gì đó của cô, Nam Gia cố nhịn cười thở dài: "Xem ra tôi không phải là người đẹp trong lòng cô rồi."

''.......''

Cứng họng.

"Cô muốn ngủ thêm một lát nữa hay dậy uống canh giải rượu?"

Nam Gia mỉm cười rồi đi đến phòng khách, để lại Lâm Hựu Tư vẫn còn ngồi chôn chân trên giường.

Cô thở dài thườn thượt, chui lại vào trong chăn, cảm thấy xấu hổ khi gặp nàng.

Không hiểu sao trong đầu cô lại hiện lên một hình ảnh, sau khi uống say khướt, Nam Gia đã đưa cô về nhà. Vừa bước vào cửa, cô ấn Nam Gia vào bức tường ở lối vào và hôn say đắm, công tắc phía sau nàng đã bị họ chặn lại. Mỗi khi các nàng hôn nhau, ngọn đèn vàng nhạt ngoài hiên bật tắt theo nhịp điệu của hai người.

Đây là cảnh tượng mà cô đã nhiều lần tưởng tượng, cô luôn nghĩ rằng sau này khi mình kiếm được tiền, dọn sang một căn chung cư cao cấp, nhất định phải thử một lần.

Khi đó, ngôi nhà họ thuê ở Bắc Kinh là một căn hộ cũ, sơn xanh bong tróc, cửa gỗ thì kêu cọt kẹt, điều kiện không cho phép họ vui chơi như vậy.

Cô không thể phân biệt đâu là mơ và đâu là thực, cô không biết cảnh tượng này là ở trong mơ hay do chất dopamine gây ra sau khi cô uống say.

Trong phòng mặc dù đã bật máy sưởi nhưng khi chui ra khỏi chăn vẫn cảm thấy hơi lạnh, lúc này cô mới phát hiện mình chỉ mặc một bộ đồ ngủ mỏng manh, vậy nghĩa là bộ quần áo đó đã được Nam Gia thay.

Tiêu rồi, nàng thay đồ cho cô luôn rồi.

Dù đã từng yêu nhau nhưng dù sao cũng đã xa cách lâu như vậy, hơn nữa lúc đó ý thức của cô không rõ ràng, cũng không phòng bị gì. Cô cũng đã già đi rồi, mỡ trên người không còn chỗ giấu, cũng không còn thon gọn, da thịt mềm mại như hồi còn trẻ.

Trời ơi xấu hổ quá!

Lâm Hựu Tư chỉ muốn đâm đầu vào tường chết cho rồi.

Sau khi rời khỏi phòng ngủ, trên bàn ăn đã có món súp giải rượu, Nam Gia đang phơi quần áo trên ban công, thứ nàng cầm trên tay là chiếc áσ ɭóŧ Lâm Hựu Tư mặc hôm qua.

Nam Gia liếc nhìn Lâm Hựu Tư, nàng lúc này đang phơi quần áo lên sào, "Đêm qua cậu đã nôn ra nên tôi đem đồ đi giặt hết."

Nôn bao nhiêu thế này? Không chỉ áo len và áo sơ mi mặc bên trong là của cô, mà cả áo khoác, áo sơ mi của Nam Gia cũng được treo ngay ngắn từng cái một trên sào.

Lâm Hựu Tư nhìn lại, mặt sàn ướt nhẹp và một vài chậu nước nằm rải rác, dường như nàng đã giặt bằng tay.

May mà nàng không giặt áo len bằng máy, không mai nó bị co lại mất.

Ngày trước, có thể nói Nam Gia không giỏi làm việc nhà. Trước khi vào đại học, mẹ nàng chăm sóc nàng từng li từng tí, sau khi vào đại học, Lâm Hựu Tư đều làm hết việc nhà lớn nhỏ để nàng có nhiều thời gian hơn cho việc học.

Lúc đầu, Lâm Hựu Tư rất vui khi được chăm sóc nàng, lâu dần điều đó đã trở thành thói quen. Học kỳ hai của năm cuối cấp, cô đi thực tập công việc, thường xuyên phải tăng ca mệt bở hơi tai, sau một ngày dài bận rộn, cô về nhà và thấy một đống quần áo dơ, cô liền càm ràm vài câu, nói Nam Gia ở nhà thậm chí không thể giặt quần áo hàng ngày.

Ngày hôm sau, Nam Gia chủ động đi giặt quần áo, tuy rằng nàng đã hiểu ra nhưng cũng không biết làm nhiều. Không chút nghĩ ngợi, nàng đã ném chiếc áo len của Lâm Hựu Tư vào máy giặt, khi Lâm Hựu Tư về đến nhà, cô cảm thấy vừa giận vừa ấm ức, như thể cả thế giới đang chống lại mình, vừa ôm chiếc áo len đã biến dạng vừa khóc.

Nam Gia từ nhỏ đã là một đứa trẻ ngoan, học giỏi, nàng chưa bao giờ mắc phải sai lầm nào lớn như vậy, đứng bên cạnh cô, nàng cũng không hiểu tại sao Lâm Hựu Tư lại khóc lóc thảm thiết đến thế.

Khi Lâm Hựu Tư khóc đến mệt lả, nàng đã đãi Hựu Tư một bữa lẩu nhỏ để dỗ dành cô thật tốt, nàng còn thề là sau này sẽ mua cho Lâm Hựu Tư thật nhiều quần áo đẹp và sẽ nộp hết tiền lương cho cô.

Thật bất ngờ, giờ đã biết giặt áo len bằng tay.

Sau 5 năm, ngay cả kẻ ngốc cũng nên biết làm chuyện này rồi.

Khi Lâm Hựu Tư nhận ra Nam Gia đang nhìn mình không chớp mắt, cô nhanh chóng né tránh ánh mắt của nàng, xoay người đi đến phòng ăn, giống như một con thỏ đang chạy trốn.

Cô uống canh giải rượu, âm thầm đánh giá căn nhà. Trang trí rất tinh xảo nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác rất trống vắng, đồ đạc trong nhà đều có tông màu lạnh, không có thêm đồ trang trí dư thừa nào, chỉ có chiếc đèn mặt trăng ở góc tường có thể coi là đồ trang trí, nhưng vẻ ngoài gồ ghề lồi lõm, làm căn nhà càng thêm hiu quạnh

Nam Gia vừa phơi quần áo xong, ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, đeo kính gọng đen, mở laptop, ngón tay gõ gõ bàn phím.

Lâm Hựu Tư lúng túng, cái tình huống gì thế này?

Tại sao cậu ấy không đến nói chuyện với tôi? Cứ để tôi ở đây sao?

Sau khi uống canh giải rượu, Lâm Hựu Tư đi rửa bát đĩa, nhân tiện lau bàn và bếp.

Nam Gia vẫn đang tập trung nhìn vào màn hình máy tính, như thể Lâm Hựu Tư không tồn tại.

Lâm Hựu Tư kiếm điện thoại của mình trong phòng ngủ một lúc lâu, nhưng không thấy gì, cuối cùng phát hiện ra điện thoại của mình đang nằm im bên tay phải của Nam Gia, cùng với điện thoại của nàng.

"Cái đó, điện thoại của tôi."

Lúc này Nam Gia mới ngẩng đầu lên, khó hiểu nhìn Lâm Hựu Tư.

Lâm Hựu Tư chỉ chỉ về phía nàng. Không hiểu tại sao lại tự đỏ mặt.

"À! Tôi đang sạc giúp cậu." Nam Gia đưa điện thoại qua.

"Cảm ơn."

Nam Gia thoáng ngạc nhiên một giây, sau đó nói: "Đúng rồi, dì tối hôm qua có gọi điện thoại cho cậu, tôi đã nghe máy, sợ họ lo lắng nên đã nói cậu ngủ ở nhà tôi."

"Ừm, cảm ơn cô."

Lâm Hựu Tư nhìn nhật ký cuộc gọi, rồi nhìn vào tin nhắn WeChat, Hùng Tử đã gửi hơn chục tin.

Hùng Tử: Chị Tư Tư, chị về chưa?

Hùng Tử: Chị Tư Tư, chị có sao không?

Hùng Tử: Chị sẽ không bị chị gái kia xử đẹp chứ?

Hùng Tử: Xin chào?

Hùng Tử: Còn sống không?

Hùng Tử: Cô...cô sẽ không...

Hùng Tử: Tôi biết tôi sẽ không gọi cô ấy đến!

Hùng Tử: Nếu cô không trở về, tôi sẽ gọi cảnh sát!

Hùng Tử: Bên kia đã hủy.

Hùng Tử: Thời lượng cuộc gọi 00:25

Hùng Tử: Chị Tư Tư, thức dậy gọi lại cho tôi.

Lâm Hựu Tư gõ vào thanh tin nhắn: Người vẫn còn sống.

Nam Gia lại ngẩng đầu, "Còn có tên đầu gấu kia, tôi thấy cậu ta không ngừng gửi tin nhắn, nên đã trả lời."

"Được, cám ơn cô."

Nam Gia lại cúi đầu, thoáng nở một nụ cười gượng gạo, giấu kỹ lắm, Lâm Hựu Tư cũng không phát hiện ra.

"Tôi phải về nhà, cho tôi mượn quần áo được không?"

"Được."

Dáng người của các nàng không khác nhau mấy, hai người thường mặc quần áo của nhau. Lúc đó, Nam Gia thích những bộ đồ đơn giản, còn Lâm Hựu Tư lại thích những thứ độc lạ, còn Nam Gia không thích chút nào. Khi cô lớn lên, gu ăn mặc của cô cũng thay đổi theo, quần áo của Lâm Hựu Tư bây giờ rất đơn giản và mộc mạc, nhưng chính điều đó làm chúng giống với quần áo của Nam Gia.

Quần áo của Nam Gia không nhiều, chỉ có ba màu đen, trắng và xám, kiểu dáng cũng là kiểu đơn giản và cơ bản nhất, nhưng vừa cầm lên đã biết rất đắt.

"Áo khoác ngoài, có mặc không? Hôm nay trời lạnh, bên ngoài còn mưa, có thể sẽ có tuyết rơi."

"Được, cảm ơn cô."

Nam Gia lại mỉm cười và đặt quần áo lên ghế trong phòng để đồ.

"Cậu thay đồ trước đi, tôi đưa cậu về nhà."

"Không cần, tôi sẽ bắt taxi về."

Lâm Hựu Tư đột nhiên cảm thấy đau lòng, phí đỗ xe ở quán bar EXIT rất đắt.

Nam Gia không nói gì, bước ra ngoài, thuận tay đóng cửa lại.

Sau khi Lâm Hựu Tư thay quần áo, cô thấy Nam Gia cũng đã mặc quần áo đầy đủ, cầm một chiếc ô có tay cầm dài.

"Thật sự không cần cô đưa về, tôi còn phải đi quán bar lấy xe."

"Vậy tôi chở cậu đến quán bar"

Lâm Hựu Tư không nghĩ đến chuyện đó, cô lại từ chối, "Không cần đâu, cảm ơn cô"

"Có nhất thiết phải như thế này không?"